Đại dương xanh thẫm - Chương 21: Chối bỏ quá khứ
Sáng hôm sau, bác sĩ Vĩ gọi điện cho Sa, hẹn gặp cậu sau mười ngày nữa tại quảng trường Duôm ở trung tâm thành phố Milan. Trớ trêu thay, chuyến lưu diễn lại kết thúc trước ngày hẹn. Nhưng không thể bỏ lỡ cơ hội có một không hai này, Sa đành gọi quản lý, bảo hắn cùng mọi người về nước trước. Quản lý nghe cậu đòi ở lại một mình thì bù lu bù loa cả lên, nhưng cuối cùng đành nhượng bộ quay về trước.
Mười ngày sau, như đã định, Sa cùng bác sĩ Vĩ đi đến điểm hẹn ở quảng trường. Họ vào trong một quán cà phê yên tĩnh. Tiếng nhạc êm ái và không gian cổ kính như đưa cậu quay về nước Ý của thời xưa cũ trong những bộ phim mà cậu đã từng xem. Đến giờ cậu vẫn chưa thể tin, một người lớn lên hơn hai mươi năm ở Việt Nam như mình, lại mang một nửa dòng máu của một đất nước thanh lịch đầy lãng mạn này. Khi hai người bước vào bên trong, đã thấy thấp thoáng một người đàn ông gần năm mươi tuổi ngồi khuất sâu trong góc nhỏ của quán cà phê. Người nọ đang xoay mặt về hướng cửa sổ, mái tóc vàng lấp lánh ánh nắng, tay nâng cốc cà phê nóng, dáng ngồi suy tư chất chứa nhiều tâm sự.
Sa dừng lại một chút, ngập ngừng không dám bước tiếp. Mới đây thôi cậu còn rất nôn nóng muốn gặp ông. Nhưng hiện tại người cần gặp đang gần ngay trước mắt, cậu lại có chút do dự, hồi hộp xen lẫn lo lắng. Nếu quả thực ông ấy là cha ruột của cậu thì sao? Liệu ông ấy có bị mất trí nhớ thật không? Một khi nhớ ra được sự thật, thì ông ấy có tiếp tục chối bỏ cậu? Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu làm Sa mãi đứng chôn chân tại chỗ, lặng im quan sát ông.
Nhưng không để cho cậu nghĩ ngợi thêm, Alberto bất ngờ quay lại, ánh mắt không cảm xúc lướt qua cậu, hướng nhìn về phía bác sĩ Vĩ, khẽ mỉm cười. Nhìn thấy gương mặt người nọ, Sa nhất thời ngẩn ra. Đôi mắt xanh màu đại dương, nụ cười bừng sáng ấy, dù vết thời gian hằn lên gương mặt, nhưng những đường nét quen thuộc làm cậu không thể không công nhận ông ấy và người thanh niên trong ảnh chụp với mẹ cậu vô cùng giống nhau.
Alberto vẫy tay chào bác sĩ Vĩ, rồi mới dừng ánh mắt trên người Sa. Gương mặt đẹp như tạc chợt ngưng cười, im lặng quan sát cậu. Bác sĩ Vĩ tiến tới, kéo tay Sa ngồi xuống, cười nói:
“Xin chào, ông Alberto. Đây là cậu Sa. Người nhờ tôi hẹn ông ra đây.”
Alberto khẽ gật đầu chào Sa. Cậu cũng đáp lại bằng một nụ cười. Alberto bắt đầu câu chuyện ngay không chần chừ, đôi mắt xanh thẫm nhìn cậu chăm chăm:
“Nghe bảo cậu biết về quá khứ của tôi?”
“Phải.” Sa gật đầu, rồi lấy trong ví ra bức ảnh của cha và mẹ cậu:
“Thời gian có thể làm nét thanh xuân của con người thay đổi, nhưng có vẻ ông không khác nhiều so với trong ảnh. Ông nhìn xem, có nhận ra mình và người phụ nữ bên cạnh không?”
Alberto thoáng giật mình khi thấy những vết máu khô đọng trên bức ảnh. Chần chừ một lát, ông nhận bức ảnh từ tay Sa. Trên ảnh là một đôi nam nữ thanh tú đang nắm tay nhau, mỉm cười rất hạnh phúc, mặt sau ảnh còn đề tên “Alberto và Tường Linh”, ngày tháng trùng khớp với thời gian ông bị mất trí nhớ. Ông trầm ngâm xem bức ảnh một lúc lâu, rồi nói:
“Người này quả thật rất giống tôi ngày trẻ. Nhưng người con gái bên cạnh, tôi không biết…”
Sa nhận lại tấm ảnh, quan sát chuyển động trong đôi mắt của Alberto, để chắc rằng ông không nói dối. Dù biết trước ông ta bị mất trí, nhưng khi ông nói không nhớ ra mẹ mình, cậu bỗng nhiên nổi giận:
“Phải rồi, mà dù có biết thì chắc ông cũng giả vờ không quen nhỉ?”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Alberto chau mày.
Sa chỉ tay vào gương mặt người phụ nữ đang mỉm cười tươi như hoa trên ảnh, kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong ngực:
“Đây là người từng đầu ấp tay gối với ông. Người đã vì ông mà từ bỏ cả niềm đam mê chơi violin, chạy theo ông đến một nơi xa xôi hẻo lánh, để rồi bị ông ruồng bỏ và chết trong điên loạn. Tôi không biết vì sao ông lại bị mất trí nhớ. Nhưng từ cái tên với gương mặt này, ông không thể phủ nhận được. Ông nhất định phải nhớ ra, nhất định phải nói cho tôi biết vì sao lại bỏ rơi bà ấy?”
Khi kết thúc câu nói sau cùng, Sa dường như không còn giữ được bình tĩnh. Cậu nôn nóng mong người đàn ông nọ nhớ ra mọi chuyện, ăn năn hối cải về tội lỗi của mình. Nhưng nhìn ông ta chẳng có dấu hiệu nào là đã lấy lại trí nhớ. Ông ta nghe chuyện của mình giống như chuyện của một người xa lạ.
“Không thể như thế được! Làm sao tôi lại có thể cùng người phụ nữ này yêu thương nhau mãnh liệt đến vậy? “
“Tại sao lại không thể?” Sa bỗng dưng lớn tiếng, thiếu điều muốn đứng dậy đập bàn. Chẳng phải ông ta muốn biết về phần ký ức đã mất hay sao, vậy mà đến khi nghe cậu kể thì lại tỏ vẻ ngờ vực?
Alberto ôm đầu, đúng là ông muốn lấy lại phần ký ức đã mất, nhưng đây không phải là phần ký ức mà ông mong đợi… Sa nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hoang mang của ông, chỉ tay vào mặt mình, tiếp tục nói:
“Ông nhìn cho kỹ gương mặt này! Ông không thấy quen thuộc hay sao?”
Lúc này, Alberto mới có dịp nhìn kỹ người thanh niên trước mặt. Một gương mặt Á Đông nhưng pha lẫn nét phương Tây. Nổi bật trên gương mặt đẹp như thiên thần là đôi mắt xanh lóng lánh màu của trời và biển. Đôi mắt giống hệt như Alberto lúc còn trẻ. Rốt cục, người con gái xa lạ kia là ai? Tại sao ông lại không có một chút ấn tượng về cô ấy? Còn người thanh niên kia, gương mặt cậu ta và ông có những nét tương đồng đến không ngờ. Là do đâu?
Ông trở nên lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào. Đầu lại tiếp tục nhức bưng bưng, ông ôm đầu gục xuống bàn. Bác sĩ Vĩ hốt hoảng đỡ lấy ông:
“Ông Alberto, ông không sao chứ?”
Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa, một người đàn ông xông vào, nhanh như một cơn gió, đoạt lấy Alberto từ tay bác sĩ Vĩ:
“Albert không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi đó.”
Dứt lời, ông ta lo lắng lấy từ trong túi áo một hộp thuốc, đưa một viên thuốc vào miệng của Alberto. Sau khi uống thuốc, Alberto dần lấy lại nhịp thở, yếu ớt nép vào người đàn ông lạ mặt, thều thào:
“Alex… Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt của người nọ dịu dàng như tia nắng của buổi sớm, nhưng lại ẩn chứa sự trách móc nhìn Alberto:
“Em nói với anh là đi công chuyện. Hoá ra là lại đi tìm hiểu về phần ký ức bị mất?”
Alberto cảm thấy có lỗi vì đã nói dối Alexander, lí nhí nói:
“Em xin lỗi…”
Alexander quét mắt quanh một vòng về phía Sa và bác sĩ Vĩ:
“Những người này đáng tin hơn anh sao?”
Alberto không nói gì, cúi mặt lắc đầu. Alexander ngưng trách móc, khẽ nói với Alberto:
“Chúng ta về thôi.”
Alberto gật đầu, để Alexander dìu đi. Nhưng Sa không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, la lớn:
“Ông có thể chối bỏ quá khứ của mình nhưng ông không thể phủ nhận về việc hiện tại mình đã để lại một giọt máu với người phụ nữ đó! Bằng mọi giá ông phải nhớ lại, để trả giá cho việc đã ruồng bỏ mẹ con tôi!”
Alberto toan quay lại, nhưng Alexander lên tiếng ngăn:
“Chàng trai trẻ, nếu cậu tiếp tục nói nhăng nói cuội, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
“Ông là ai? Sao lại muốn cản trở ông ấy đi tìm sự thật?”
Alexander nhìn cậu, nét mặt đanh lại:
“Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng. Cậu là ai? Tiếp cận người yêu tôi có mục đích gì?”
Người yêu? Sa không tin được những gì cậu vừa nghe thấy. Từ lúc nào người cha phản bội kia lại trở thành người đồng tính, lại còn đang chung sống với một người đàn ông khác? Không lẽ vì vậy mà ông ta đã bỏ rơi mẹ con cậu? Nhưng nếu ông ta đang hạnh phúc với người yêu mới thì tại sao lại còn muốn nhớ lại chuyện quá khứ để làm gì?
Alexander nhìn Alberto, siết chặt tay ông:
“Chúng ta về thôi.”
Nói rồi gã dìu Alberto rời khỏi quán cà phê.