Đại dương xanh thẫm - Chương 14: Người cha độc tài
Những ngày nắng ấm kéo dài chưa bao lâu thì mưa lại quay về với biển cả. Mặt đất ẩm ướt đến khó chịu. Tùng Quân cực kỳ ghét cảm giác này, vì mưa toàn gợi về những ký ức chứa đựng bao kỷ niệm không vui.
Ngày hôm đó, mưa một lần nữa khắc sâu trong tim anh nỗi kinh hoàng đến tởm lợm về người cha không mấy làm tốt đẹp của mình. Mà người bị tổn thương nhất không ai khác lại chính là Sa. Cho đến bây giờ, mỗi khi nghe mưa rền rĩ ngoài trời, anh lại thấy lòng đau tan nát, như thể chính anh là người đã gây ra vết thương sâu thẳm trong trái tim yếu ớt của cậu.
Từ ngày anh và Sa chính thức yêu nhau, cậu đã dọn tới ở hẳn với anh. Vì sắp sửa vào năm học mới, Sa không còn làm thêm ở nhà hàng nữa. Ngày nào anh đi làm về cũng thấy cậu mở cửa đón mình vào nhà với nụ cười tươi rói trên môi. Nhưng hôm nay, cánh cửa vẫn im lìm khép kín. Cơn mưa vừa dứt, bầu trời vẫn còn u ám, xám xịt. Lòng chợt thấy bất an, anh vặn nắm cửa, bước thật nhanh vào nhà. Trước mắt anh là một cảnh tượng khủng khiếp và đáng ghê tởm.
Sa bị ông Tâm đè ra giường, quần áo xộc xệch, hai cổ tay cậu bị con quái vật đó siết chặt tấy đỏ. Cảnh tượng xung quanh hỗn loạn như vừa diễn ra một trận chiến. Toàn thân anh run rẩy, lồng ngực đau thắt khó thở. Khi thấy đôi mắt xanh hoảng loạn nhìn anh cầu cứu, toàn bộ máu nóng trong người sôi sùng sục, dâng trào thành nỗi bi phẫn tột cùng. Anh giận đến nỗi răng cắn rách môi lúc nào không hay, máu chảy mặn đắng nơi đầu lưỡi.
“TẠi SAO?” anh thét lên, giọng uất nghẹn: “Ông không phải ba tôi! Ông là đồ cầm thú!”
Anh vừa quát to, vừa lao đến lôi ông ta ra khỏi người Sa, đẩy mạnh xuống nền nhà. Nhưng ông ta nhanh chóng đứng dậy, bất ngờ nện vào mặt anh đau điếng.
“Mày không được giao du với nó! Mày không được chơi violin! Suốt cuộc đời này mày chỉ được nghe lời tao!” Ông ta quát lên điên loạn. Người đàn ông này thực sự đã điên rồi.
Nói xong ông ta hậm hực bỏ đi, không quên đấm cho anh một cú cuối cùng. Anh lồm cồm bò dậy, tiến tới chỗ Sa. Cậu vẫn nằm bất động trên giường, không buồn nhúc nhích. Nhìn thấy vết bầm trên mặt và trên người cậu, nỗi căm phẫn về người cha vô nhân tính kia lại trào lên mãnh liệt. Càng hận ông ta, anh càng muốn mang chính mình ra băm thành trăm mảnh. Anh kiểm tra khắp người Sa, rồi cúi xuống ôm chầm lấy cậu. Nước mắt tự dưng trào ra không ngừng, lần đầu tiên trong đời, anh khóc thương tâm đến vậy.
“Anh xin lỗi… Chỉ tại anh…”
Trái ngược với anh, Sa bình tĩnh đến không ngờ, cậu đưa tay chùi nước mắt cho anh, mỉm cười nói:
“Kh… không sao đâu… Anh không có lỗi…”
“Tại sao em lại không mắng anh, chửi anh đi? Như thế, ít ra anh sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn!” Anh nắm chặt lấy tay Sa, run rẩy.
“Ông ta chưa kịp làm gì hết. Anh đã quay về đúng lúc…”
Dù Sa vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng anh biết cậu đã rất hoảng sợ. Nếu anh về trễ hơn một chút, chuyện tồi tệ nhất đã có thể xảy ra. Anh không dám tưởng tượng nữa, tiếp tục gục đầu xuống mặt Sa, khóc nức nở như đứa trẻ.
“Nếu em trở nên dơ bẩn, anh vẫn yêu em chứ?” Đột nhiên cậu hỏi anh.
“Em nói gì vậy? Đối với anh, em luôn thuần khiết nhất. Kẻ như ông ta mới dơ bẩn. Anh không biết làm sao có thể tiếp tục gọi ông ta là ba được nữa…”
“Anh đừng áy náy nữa, em không sao, thật đó…” Sa lại chùi nước mắt cho anh.
Khoảng cách này… quá gần. Gần đến nỗi, anh có thể nghe được nhịp tim và hơi thở dồn dập của Sa. Chiếc áo thun bị người đàn ông kia xé rách, để lộ một mảng da trắng pha lẫn vết bầm tím của cuộc xô xát. Đầu óc mụ mị cả lên, như bị ma xui quỷ khiến, anh cúi xuống hôn lên vết bầm trên ngực cậu. Sa e thẹn như một thiếu nữ lần đầu biết yêu, đè nén một tiếng thở dốc. Âm thanh đầy kích thích đó không thể lọt khỏi tai của Tùng Quân. Trong tích tắc, anh khuếch rộng cái lỗ rách tả tơi trên áo cậu, tìm đến viên ngọc nhỏ nhô lên trên đầu ngực. Chỉ một cái chạm nhẹ, đất trời như chao đảo.
“Ưm… anh…”
Tùng Quân vuốt ve gương mặt cậu, thì thầm:
“Anh xin lỗi…”
Vừa dứt lời, chiếc áo trên người cậu đã bị kéo phăng, quăng xuống đất. Lúc đầu, Sa có hơi hoảng, nhưng khi nụ hôn ngọt ngào rơi xuống, cậu liền đón lấy, cuồng say, quyến luyến không nỡ chối từ.
Sa chỉ tay vào một vệt đỏ trên ngực mình, khẽ nói:
“Anh… hôn nơi này. Để dấu tích của ông ta biến mất mãi mãi…”
Ánh mắt loang loáng lửa giận, cơn giận hoá thành khát vọng cuồng si xâm chiếm, anh trượt dần đôi môi xuống dưới, chạm vào nơi cậu vừa chỉ, nghiền nát nó dưới đầu lưỡi của mình.
Tiếng mưa lộp bộp vang lên trên mái nhà cũng không thể làm thức tỉnh hai con người đang chếnh choáng say trong men tình. Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng ngần của Sa giống như trở nên trong suốt. Anh tiếp tục vuốt ve những vết bầm trên người cậu, đánh rơi muôn vàn nụ hôn nồng nàn. Cuối cùng, anh đã có thể lặn ngụp tự do nơi đáy đại dương dưới sự cai quản của Sa. Càng tiến sâu, lại càng khám phá ra nhiều vẻ đẹp tiềm ẩn. Niềm khao khát bấy lâu của anh cuối cùng đã thành hiện thực. Anh hạnh phúc như điên, triền miên trong cơn say tình ái. Cứ thế, cả hai ngủ thiếp bên nhau đến khi trời sáng. Mưa vẫn tiếp tục rơi. Dù ngoài trời lạnh căm, nhưng trái tim ấm áp vô cùng.
Những ngày sau đó, Sa vẫn cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra. Sa càng bình tĩnh, lòng anh càng đau như cắt. Mỗi khi nhìn thấy gương mặt rầu rỉ của anh, cậu luôn tìm cách xoa dịu bằng những cử chỉ thật thân mật và dịu dàng.
Đã một tuần trôi qua, người đàn ông đó không xuất hiện. Tưởng chừng mọi chuyện đã yên ổn thì ông ta lại mò tới.
“Ông còn tới đây làm gì?” Anh ném tia nhìn khinh ghét về phía ông ta, cố kiềm chế để không nhảy bổ vào tặng ông ta vài nắm đấm.
“Tại sao lại là nó? Tại sao lại là violin? Hả?” Ông ta gằn từng tiếng, những nếp nhăn càng hằn sâu trên khuôn mặt già nua.
“Ông nói gì, tôi không hiểu? Tại sao không phải là em ấy?”
“Ai cũng được, nhưng thằng đó tuyệt đối tao không cho phép! Mày không thừa kế công ty, tao cũng chấp nhận, nhưng dẹp violin đi!” Ông ta gầm lên, xé tan không gian tĩnh lặng.
“Tại sao? Sau những gì ông đã làm, ông không có tư cách ra lệnh cho tôi!”
Lúc này, ông ta bỗng ôm mặt, rồi hạ giọng:
“Người đàn bà đó thật độc ác! Bà ta lấy mất trái tim tao… và giờ đây lại sắp sửa lấy đi đứa con trai duy nhất của tao…”
“Sao?” Anh hạ giọng, nhìn ông ta chăm chăm, càng lúc càng chẳng hiểu nổi lời ông ta.
“Thằng nhóc đó, vừa gặp tao đã nhận ra ngay. Nó giống mẹ nó như đúc vậy. Từ ánh mắt, bờ môi, dáng vẻ tao nhã, thánh thiện. Chỉ trừ đôi mắt là kế thừa từ tên đó, còn lại đều khiến tao nhớ đến người phụ nữ mà tao đã từng yêu say đắm…”
Anh sững người khi nghe những lời thú nhận của ba mình. Lỗ tai lùng bùng những âm thanh quái đản.
“Tao gặp bà ấy vào năm thứ nhất đại học. Vẻ đẹp trong sáng như thiên thần của bà ấy đã làm tao mê mẩn. Tao tìm mọi cách để chiếm lấy cảm tình của người con gái tao yêu. Nhưng dù tao có giàu có, phong độ, dịu dàng đến bao nhiêu, bà ấy đều lạnh lùng từ chối. Trong mắt bà ấy chỉ có violin. Bà ấy đã từng bảo, thà từ bỏ tình yêu chứ không bao giờ rời xa violin nửa bước.”
“Tao thất bại trong lần tỏ tình đầu tiên. Những ngày sau đó tao như sống trong địa ngục. Bị người yêu từ chối, bị gia đình cưỡng hôn, phải cưới một người con gái xa lạ, người sau này là mẹ mày. Tao lạnh lùng, thờ ơ với mẹ mày giống như cái cách mà người tao yêu đã lạnh lùng, thờ ơ với tao. Khi mày lên năm tuổi, bà ta đã bỏ đi cùng với người đàn ông đó. Khi biết tin, tao vô cùng căm hận. Cuối cùng, bà ta cũng không giữ được lời mình nói. Bà ta chọn tình yêu thay vì chọn violin. Vậy mà bà ta lại hắt hủi tao như một tấm giẻ rách.”
“Tao lại không bằng một cây đàn violin và một thằng Tây mắt xanh mũi lõ ư? Tao hận! Tao hận đến nỗi nói những lời thật cay độc khiến mẹ mày phải bỏ nhà ra đi. Tao hận đến độ không muốn nghe một thứ âm thanh nào có tên gọi “âm nhạc”. Chính vì thế mà tao đã cấm đoán mày đến với violin. Bây giờ cũng thế. Tuyệt đối không được phép!”
Nghe xong câu chuyện của ông ta, Tùng Quân chẳng những không cảm thông, mà còn khinh thường, thậm chí nghĩ thật đáng đời:
“Ông muốn đem bất hạnh của mình đổ lên đầu người khác ư? Đồ ích kỷ!”
Ông ta tiếp tục lớn tiếng như gã điên:
“Phải, nếu tao không hạnh phúc thì không có kẻ nào được quyền hạnh phúc! Tình yêu không làm cho con người ta mạnh mẽ hơn, trái lại khiến họ càng ngày càng ngu xuẩn. Bà ta là một điển hình. Đến phút cuối cùng lại bị ruồng bỏ bởi người đàn ông mà bà ta đã đánh đổi bằng cả niềm đam mê. Từ một nghệ sỹ violin tài năng, trở thành một người mẹ tàn ác, một linh hồn đầy hổ thẹn!”
Tùng Quân nắm chặt bàn tay. Mỗi người đều có một vết thương. Đâu phải mình bị đau lại tự cho mình cái quyền làm đau người khác.
“Ông không nghĩ rằng mình cũng ngu xuẩn ư? Ông đã gây ra bất hạnh cho mẹ tôi. Bây giờ là cho tôi, và Sa… Ông được lợi gì khi làm vậy? Ông trở nên ích kỷ, độc tài, tàn bạo… tất cả cũng chỉ vì tình yêu. Ông mới là một kẻ u muội đến đáng thương!”
“Câm mồm!” Ông ta quát lên, vung tay thật mạnh: “Được rồi, mày sẽ được chọn lựa, thằng đó và violin, chỉ có một!”
Khi nói dứt câu, người đàn ông đó nở một nụ cười nham hiểm rồi nhanh chóng đi mất khiến anh không có cơ hội đáp trả. Lúc ấy, anh vẫn không hiểu lời ông ta nói có ý nghĩ như thế nào. Tại sao phải chọn? Anh không việc gì phải lựa chọn, vì violin và Sa, đều nằm trong tầm tay. Nhưng những gì ông ta sắp làm, thật vượt quá sự tưởng tượng của anh. Ông ta thực sự đã trở nên điên loạn.