Đại dương xanh thẫm - Chương 10: Bình Yên
Ngày nào cũng thế, mỗi khi Tùng Quân về nhà, Sa đều chuẩn bị bữa ăn thật tươm tất chờ đợi anh. Ngoài miệng nói chỉ nấu cho anh một bữa, nhưng thực tế, cậu đã nấu cho anh rất nhiều bữa cơm ngon rồi. Từ khi nhận thức được thế giới xung quanh, Tùng Quân chưa từng có một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Nhưng khi ngồi đối diện với Sa trong phòng trọ nhỏ, thoáng chốc, anh cứ ngỡ mình đã tìm được hai tiếng “gia đình” đã lạc mất từ lâu.
“Ăn xong mình ra biển chơi được không?”
Lời đề nghị của Sa làm anh giật thót mình. Anh gật đầu lia lịa như một thằng ngốc, rồi cắm đầu ăn thật nhanh để được đi dạo cùng Sa trên bãi biển lúc hoàng hôn…
Hai người lặng lẽ sánh bước cùng nhau dọc theo bờ biển, in dấu chân lấp lánh ánh mặt trời trên nền cát trắng. Sóng êm đềm vỗ về, xa xa tiếng gió reo vi vu tựa khúc nhạc trầm bổng. Bước bên Sa, hoàng hôn không còn đáng sợ nữa, trong phút chốc anh quên đi tất cả những phiền muộn. Đầu óc như được thanh tẩy, nhìn đâu cũng thấy niềm vui. Nếu được ước một điều, anh ước rằng mình sẽ cùng Sa sánh vai đi mãi, đi mãi đến tận cuối chân trời.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ hoàng hôn lại đẹp như thế này. Được đắm mình trong làn gió biển, ngắm mặt trời lặn, nghe tiếng sóng đập vào bờ… thật bình yên.”
Giọng nói của Sa làm dòng ảo tưởng của anh bị cắt đứt. Anh ngập ngừng quay sang nhìn cậu. Gió mơn man trên làn tóc đen mượt. Từng tia nắng soi rọi gương mặt thanh tú, len lỏi vào hàng lông mi dài cong vút. Sóng biển vẫn rì rào, nhưng anh chỉ nghe mỗi tiếng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
“Tám năm trước, mẹ đã dắt tôi đến đây. Bà ấy muốn tôi cùng chết. Hôm đó cũng vào buổi chiều thế này, ánh hoàng hôn loang lổ, tôi vùng chạy khỏi mẹ, bà đuổi theo, đuổi theo mãi… Khi chạy đến đường lớn bà tóm được tôi. Tôi lại vùng vẫy tìm kiếm sự sống cho mình. Cuối cùng tôi đã hất tay bà ấy ra… Tôi vẫn còn nhớ như in mùi máu tanh nồng, ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều hoà lẫn với màu đỏ quạnh của máu. Đôi mắt mẹ mở trừng trừng nhìn tôi đầy thù hận. Toàn thân tôi tê cứng… Kể từ đó, mỗi lần thấy hoàng hôn là lại buồn nôn. Vậy mà giờ đây, đứng trước khung cảnh này, tôi lại thấy bình thản lạ lùng.”
Anh xúc động nhìn Sa. Thật không ngờ, mới mấy ngày thôi mà cậu lại chịu mở lòng với mình. Bỗng dưng anh muốn ôm lấy cậu, bù đắp cho những đau thương mất mát mà cậu từng trải qua. Nhưng anh và cậu hiện tại chỉ là hai người xa lạ, một thằng con trai, đi ôm một thằng con trai khác… nghĩ thế nào cũng thấy thật kỳ quái. Mải mê suy nghĩ vẩn vơ, anh bỗng bắt gặp đôi mắt xanh thẫm của Sa nhìn mình đăm đăm. Đôi mắt cậu giờ đây cũng giống như mặt biển, bị nhuốm đỏ trong ánh chiều tà, mang màu ảm đạm thê lương. Anh trở nên bối rối, không biết làm sao cho đôi mắt kia thôi buồn.
“Thực ra… anh của cậu đã kể cho tôi nghe tất cả. Tôi không ở trong hoàn cảnh của cậu, dù an ủi thế nào cũng cảm thấy thừa thải… Nhưng từ trong thâm tâm, tôi mong cậu hãy buông bỏ quá khứ, hướng về tương lai tốt đẹp hơn. Cậu đã khao khát được sống, chẳng phải vì điều đó hay sao?”
Nói rồi, lại thói quen gãi đầu, anh cười ngượng nghịu, quay mặt chỗ khác, cố giấu đi vẻ xấu hổ của mình. Ẩn sâu trong đôi mắt nhuốm đỏ chiều tà ấy bỗng ánh lên một ý cười. Nụ cười toả sáng lung linh, đẹp rực rỡ phản chiếu ánh hoàng hôn. Đại dương trong mắt cậu thoáng chốc không còn lạnh lẽo nữa, mà trở nên ấm áp không cùng. Anh tự hỏi trước khi gặp mình, Sa đã bao giờ có nụ cười như thế không? Nếu nụ cười tươi đẹp ấy chỉ dành cho mỗi mình anh thì còn hạnh phúc nào bằng.
Những ngày ở bên Sa, Tùng Quân giống như lạc vào thiên đường. Anh cùng cậu thức dậy vào lúc sáng sớm, cùng nhau chuẩn bị bữa sáng trong không khí thật ấm cúng. Sa đứng ở thềm nhà tiễn anh đi làm bằng một nụ cười rạng rỡ. Anh cứ thế, cất giữ nụ cười ấy cho riêng mình, lưu vào trong tiềm thức, vĩnh viễn không quên.
Có điều, buổi tối là khoảng thời gian thật khó khăn với anh, khi mà hai người phải cùng nhau ngủ trên một chiếc giường chật chội. Tấm lưng và bờ vai gầy, mùi hương thơm ngát trên tóc mai, ngay cả tiếng thở của cậu cũng làm trái tim anh không ngừng đập loạn. Đã nhiều lần anh muốn quàng tay qua, ôm lấy cậu. Suy nghĩ xấu xa làm lu mờ lí trí, anh sợ hãi ôm gối chăn xuống đất. Sa thấy vậy, liền hỏi:
“Sao lại ngủ dưới đất?”
Anh ấp úng:
“Chật chội quá… tôi sợ cậu không thoải mái.” Làm sao anh dám nói cho Sa biết rằng mình có ý đồ bất chính đối với cậu cơ chứ.
Sa nhìn anh một lát, sóng mắt khẽ chuyển động, rồi vỗ vỗ tay lên giường:
“Không sao. Anh lên đây. Ngủ dưới đất dễ bị cảm lạnh.”
Lời đề nghị của cậu làm anh đứng hình tại chỗ. Không thể từ chối, anh lại rụt rè leo lên giường. Vụng về sao chân vấp vào nền nhà, ngã nhào lên người cậu. Anh hốt hoảng đứng bật dậy, cảm thấy đáy quần hơi là lạ. Không xong rồi! Tùng Quân vội xoay lưng về phía cậu, rồi chạy ào vào nhà tắm, đóng sầm cửa lại. Anh tựa vào cửa, thở hổn hển, đưa tay sờ bên trong lớp vải, giật mình khi thấy thứ kia đang bắt đầu thay đổi kích thước. Đây là lần thứ hai rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ phát điên mất!
Tùng Quân ở trong nhà tắm, tự mình xử lý thứ hung khí nguy hiểm kia. Sống hai mươi hai năm rồi, anh chưa từng rung động trước phái nữ, cũng chưa cầm tay một người nào. Vậy mà hôm nay lại có cảm giác với một cậu nhóc. Anh vặn vòi nước, xối từng ca nước lên đầu, chỉ mong hạ đi cơn nóng phát ra từ bên trong cơ thể. Một lúc sau, cuối cùng vật nhỏ cũng ào ạt rơi lệ, như chịu ấm ức dữ lắm, ngoan ngoãn ngủ yên. Anh thở phào nhẹ nhõm, lau khô mình, mặc quần áo vào, tiến đến bên giường, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh nhìn vào tấm lưng đang quay lại phía mình, không biết cậu đã ngủ chưa, mà cũng chẳng dám hỏi, lẳng lặng nằm xuống. Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh dữ dội, anh cũng dần đi vào giấc ngủ.
Sáng thức dậy, vừa mở mắt ra, đập vào mắt anh lại là gương mặt đang say ngủ của cậu. Anh phát hiện mình đang ôm cậu ngủ rất ngon lành. Hai người gần nhau đến độ, chỉ cần nhích một cái là đã chạm được vào môi đối phương. Tùng Quân nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim mình, cảm nhận từng tế bào đang sôi sục trong cơ thể mình. Một tiếng ho nhẹ của Sa khiến anh giật mình mở mắt ra, mất thăng bằng ngã lăn khỏi giường. Kể từ sau cú ngã đau điếng đó, những đêm tiếp theo, anh và Sa ôm chăn, gối xuống đất ngủ luôn, mặc kệ chiếc giường chật hẹp đang rên khóc vì bị hắt hủi.
Dần dà thành thói quen, anh đã không còn ngại ngùng nữa, ôm cậu ngủ ngon lành. Cậu nằm gọn trong vòng tay anh, không nói gì và chìm vào giấc ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn. Nửa đêm tỉnh giấc, anh lại thừa cơ hội đưa tay chạm vào bờ môi, đôi mắt, và khuôn mặt như tranh vẽ của cậu.
Đến ngày thứ bảy, Sa quyết định về nhà. Tùng Quân ngỡ ngàng như người vừa thức dậy sau một giấc mộng đẹp. Anh chợt bàng hoàng nhận ra, anh và cậu không là gì của nhau. Cậu có nhà để về, đó là chuyện sớm muộn. Nhưng trong lòng anh hụt hẫng chơ vơ giống như bị thất tình. Tùng Quân bật cười, thất tình gì chứ! Ngay cả câu nói “Anh thích em” anh còn chưa nói được cơ mà.
Hôm sau, Sa không đến nhà hàng làm việc. Đình Bách nói đã làm hòa với Sa. Cậu không còn tránh né chị Ngân nữa mà bắt đầu tập làm quen dần với chị. Anh nghe vậy cũng mừng cho cậu, nhưng không dám hỏi nguyên nhân vì sao cậu lại không đến làm việc. Anh sợ bị Đình Bách nhìn thấu tình cảm của mình.
Những ngày không có Sa, anh lại quay về với công việc hằng ngày. Sau khi tan làm, lại ra biển, chờ đợi màn đêm buông xuống cùng với thuỷ triều dâng lên, ôm đàn lẫn giấy bút ngồi đó sáng tác nhạc. Anh lặng lẽ đi về trong niềm nhung nhớ vô biên. Những đêm thức trắng chỉ để cố hình dung ra nụ cười rạng ngời trong mắt cậu. Nhưng anh đã không còn có thể nhớ nụ cười ấy trông ra sao nữa, lại hư ảo, lại nhạt nhoà. Cứ như thể, toàn bộ sự việc xảy ra chỉ là một giấc mộng đẹp.
Anh thẫn thờ đi dạo ven bãi biển, dừng chân trước cửa nhà Sa, đã bao lần tính gõ cửa, mong chờ cậu bước ra, sẽ nhân cơ hội đó, ôm chặt lấy cậu không rời. Nhưng anh không có đủ can đảm. Anh hận mình hèn nhát, tự tát cho mình hai bạt tai.
Hai tuần trôi qua, anh đi đi về về trong nỗi cô đơn. Lạ thật, chẳng phải cô đơn luôn là bạn của anh hay sao, vậy mà sau một thời gian xa cách, quay lại với người bạn thân thuộc, anh lại lạnh lùng hắt hủi. Anh không muốn tiếp tục cô đơn nữa. Anh nhận ra mình đã thích cậu thật rồi.
Mong chờ mãi thì cũng có ngày anh gặp lại Sa trong lễ cưới của anh cậu. Không biết cậu có nhìn thấy anh không, mà đi phớt qua anh như một cơn gió. Anh xoay lưng toan gọi tên cậu, nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn không thốt nên lời. Bấy lâu nay, anh tưởng khoảng cách giữa mình và cậu đã được rút ngắn, vậy mà chỉ sau hai tuần, khoảng cách ấy lại giãn ra, tựa như vực sâu không đáy trong lòng biển khơi.