Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 16: LỄ HỘI UYÊN ƯƠNG.
Chu Kiệt đứng trước giường bới tung đống y phục nhấc lên nhấc xuống chọn lựa. Màu nào đây, hồng y nổi quá, hắc y không hợp lễ hội, thanh y thì nhạt nhẽo, hoàng y thì sao, được đấy, hoàng y không nổi quá lại rất hợp với lễ hội. Hắn hài lòng nhấc bộ hoàng y lên ướm thử, nhưng hắn chưa kịp ngắm mình trong gương đã bị Dương Thiên Bảo tiến đến giật lấy vứt xuống giường. Chu Kiệt tức giận ấn ngón tay lên ngực đối phương mắng:
“Ngươi làm gì vậy hả?”
Dương Thiên Bảo cầm lên một bộ bạch y thong thả nói: “Bộ này rất hợp với ngươi!”
Chu Kiệt cật lực phản đối: “Không, bạch y quá đơn điệu, ta không thích!”
Dương Thiên Bảo: “Ngươi còn phải bảo vệ ta, ngươi đã thề…”
Chu Kiệt lườm Dương Thiên Bảo phụng phịu: “Được rồi, ta mặc!”
Dương tam thiếu gia gật đầu mỉm cười hài lòng tự tay lột bỏ bộ hồng y rực rỡ trên người Chu tam thiếu gia, sau đó cẩn thận giúp hắn mặc vào bộ bạch y thanh khiết. Vẫn chưa hết, nhìn phát quan sáng chói trên đầu hắn, Dương tam thiếu gia vô cùng ngứa mắt, y đưa tay nhẹ nhàng gỡ xuống, thay vào đó là một chiếc trâm bạch ngọc đơn giản. Xong xuôi y đẩy con gà ngốc nghếch đến trước gương cười nói:
“Như này vừa đẹp vừa an toàn!”
Chu Kiệt nhìn mình trong gương mà kêu gào trong lòng. Bạch y giống ngươi, ngọc bội giống ngươi, trâm bạch ngọc cũng giống ngươi, còn cái gì không giống ngươi nữa hả. Lão tử muốn diện một tí cho người ta lác mắt cũng không được, ngươi đây là sợ lão tử đẹp hơn ngươi phải không? Hắn chưa kịp phản đối đã bị Dương Thiên Bảo nắm tay kéo ra khỏi khách điếm hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố.
Đúng là lễ hội uyên ương, trên đường dập dìu nam thanh nữ tú cười cười nói nói buông lời tán tỉnh, liếc mắt đưa tình. Hai bên đường cứ cách một đoạn lại có nhà giăng đèn kết hoa rực rỡ để các tiểu thư đứng trên lầu cao ném tú cầu chọn lang quân, không khí thật vui tươi náo nhiệt lại không kém phần phong tình.
Phát hiện Dương Thiên Bảo nắm tay mình không chịu buông, Chu Kiệt cố rút tay ra càu nhàu:
“Sao ngươi nắm tay ta mãi thế?”
Dương Thiên Bảo nắm càng chặt hơn trả lời: “Ta sợ đi lạc!”
Chu Kiệt: “Ta đi bên cạnh ngươi là được rồi, làm sao lạc được, ngươi đâu phải trẻ con!”
Dương Thiên Bảo: “Đi ngủ ngươi còn phải ôm chặt tay ta sợ ta bị người bắt đi, bây giờ ở nơi đông người thế này ta càng sợ lạc, ngươi đã thề…”
Chu Kiệt nghe đến câu ‘ngươi đã thề’ liền lập tức đổi giọng:
“Ngươi nói đúng, nơi đông người thế này ta phải cẩn thận hơn, ngươi đừng buông tay ta ra kẻo lạc mất đó nghe chưa!”
Chu Kiệt không cố rút tay ra nữa mà hắn trở tay nắm tay Dương Thiên Bảo, mười ngón đan xen không một kẽ hở. Dương tam thiếu gia giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của con gà mỹ lệ ngốc nghếch trong tay, nhìn hắn vừa đi vừa lúc la lúc lắc cái đầu xinh xắn ngắm nghía xung quanh, miệng liến thoắng nói cười mà thấy lòng ấm áp vui vẻ.
Trong lễ hội uyên ương bỗng xuất hiện hai bạch y nam tử tuấn mỹ, phong thái thanh tao thoát tục như tiên nhân hạ phàm đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Nam nhân thì trầm trồ ái mộ, mỹ nam thế này hiếm lắm chứ đùa, lâu lắm rồi mới được nhìn thấy nam nhân đẹp đến vậy, phải đi theo chiêm ngưỡng cho thỏa mới được. Các cô nương nhìn thấy mỹ nam liền đỏ mặt, tim đập loạn nhịp tíu tít chạy theo tặng hoa, tặng khăn tay, luôn miệng hôn gió gọi lang quân.
Các tiểu thư đứng trên lầu cao mắt còn tinh hơn cú vọ cũng rất nhanh phát hiện ra hai mỹ nam tử. Đâu ra người đẹp thế kia nhỉ, hai người họ đi giữa đám đông không khác gì hạc giữa bầy gà, phải chiếm lấy một người mang về làm phu quân mới được. Thế là các tiểu thư mắt dán chặt vào mục tiêu, tú cầu lăm lăm cầm trên tay chỉ chờ họ đi đến gần là ném. Thậm chí có nàng còn nhanh trí sai hạ nhân đứng dưới lầu chờ sẵn, lỡ tú cầu ném không chuẩn thì phải nhặt lấy mà nhét vào tay một trong hai mỹ nam tử, vị nào cũng duyệt.
Chính vì vậy mà hai vị tam thiếu gia dẫn đầu đoàn người hâm mộ đông nghịt mới đi chưa hết một con phố trên tay đã ôm đầy hoa, trên người giắt đầy khăn tay thơm nức, trên vai mỗi người vắt thêm hơn chục quả tú cầu đỏ rực. Hai người đi đến đâu, tú cầu rơi vào đầu đến đó…
Khoan…tú cầu…chẳng phải là các cô nương gieo tú cầu chọn lang quân sao? Mà mỗi người vắt lủng lẳng đầy người đến hơn chục quả tú cầu, tức là… Nghĩ đến đây hai vị tam thiếu gia hốt hoảng quay sang nhìn nhau. Thôi xong, bây giờ phải làm thế nào?
Chưa nghĩ ra phải làm thế nào thì từ tứ phương tám hướng rầm rập những tốp người vừa chạy tới vừa cãi vã ầm ĩ.
“Đó là lang quân của tiểu thư nhà chúng ta, các ngươi chớ có giành!”
“Các ngươi nói lạ, tú cầu của tiểu thư nhà ta đang nằm trên tay công tử đương nhiên công tử đó là lang quân của tiểu thư nhà ta.”
“Tú cầu nhà các ngươi có ghi tên lên không mà nhận hả?”
“Tú cầu nhà các ngươi thì có viết tên đấy phỏng, tú cầu nhà chúng ta do chính tay tiểu thư làm đương nhiên đặc biệt.”
“Các ngươi mà cướp lang quân của tiểu thư nhà chúng ta thì liệu hồn, có tin ta sẽ chặt tay các ngươi không?”
“Thế các ngươi có tin ta sẽ chặt chân các ngươi không hả?”
“Tân lang quân chờ chút, chúng ta mang kiệu đến rước về!”
“Rước cái đầu các ngươi, đó là tân lang quân của tiểu thư nhà ta, chúng ta mang kiệu đến rước, các ngươi cút!”
Những nhóm người chưa kịp đến được chỗ lang quân của tiểu thư nhà mình thì đã bắt đầu lao vào ẩu đả.
Các ngươi dám tranh lang quân của tiểu thư nhà ta này: “Bụp…”
Đó là lang quân của tiểu thư nhà chúng ta nhá: “Bụp, bụp…”
A, các ngươi dám láo, cấm động vào lang quân của tiểu thư nhà chúng ta: “Bụp, bụp, bụp…”
Hai vị lang quân nào đó của mấy chục tân nương nào đó đứng trân trối nhìn cuộc chiến đang diễn ra trước mắt. Giờ phải làm thế nào, không lẽ cứ đứng ở đây chờ người ta đến xâu xé hay sao? Chạy, phải chạy thôi…mà chạy đi đâu? Đúng lúc này có ai đó gọi rống lên như chuông đồng:
“Tam thiếu gia…!!!”
Hai vị tam thiếu gia lại lần nữa giật mình trân trối nhìn nhau, ‘tam thiếu gia’ sao, không lẽ chúng ta đã bị phát hiện. Không xong rồi, địch trong địch ngoài thế này không tử vong thì cũng bỏ mạng, còn chần chừ gì nữa. Chạy…
Hai người không ai bảo ai cùng gỡ hết những thứ vướng víu trên người ném xuống đất rồi co cẳng chạy thục mạng. Mà chạy đi đâu? Tầm này còn nghĩ được gì nữa, cứ chạy cái đã, thoát khỏi nguy hiểm tính sau. Thế là hai vị mỹ nam tử thanh tao thoát tục như trích tiên hạ phàm vứt hết mặt mũi hình tượng, vắt chân lên cổ chạy trối chết.
Sự thực thì muốn chạy cũng không phải dễ. Đám người đang ẩu đả đến ngươi chết ta sống, bỗng nhìn thấy lang quân của tiểu thư nhà mình bỏ chạy liền đẩy đối thủ ra cuống cuồng đuổi theo sau tạo thành một đoàn người rầm rầm rộ rộ truy bắt hai vị lang quân.