Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 12: NƠI AN TOÀN NHẤT.
Khi hai vị tam thiếu gia hai nhà Dương, Chu bước ra khỏi đổ phường trời đã tối, lúc này bụng người nào đó bắt đầu biểu tình kêu ọt ọt. Chu Kiệt xoa bụng nhìn Dương Thiên Bảo gợi ý:
“Ngươi muốn ăn gì không?”
Dương tam thiếu gia không nói gì chỉ gật đầu, y nhìn quanh thấy gần đấy có một quán mì nhỏ liền bước thẳng vào ngồi xuống bàn, Chu Kiệt lót tót theo vào tới nơi nhận trách nhiệm gọi hai bát mì giống nhau. Trong quán đã có vài thực khách, họ vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả. Một người húp một miếng mì lớn nhai nhồm nhoàm rồi thô lỗ đưa tay quẹt miệng nói:
“Không biết Dương gia đã tìm thấy Dương tam thiếu gia chưa nhỉ? Hồi chiều họ đã tìm khắp các ngõ ngách Vân Sơn trấn này mà không thấy, ta nghĩ Dương tam thiếu gia bị bắt cóc đưa đi nơi khác rồi cũng nên.”
“Ta cũng nghĩ vậy, bọn bắt cóc chắc đã đưa Dương tam thiếu gia đi xa rồi, không biết bọn chúng muốn Dương gia chuộc người hay Dương gia có thù oán gì với ai?” Một người khác phụ họa.
Chu Kiệt cùng Dương Thiên Bảo không ai bảo ai đều dỏng tai lên chăm chú nghe rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Sau khi ăn xong bát mì, Dương tam thiếu gia không giấu nổi lo lắng nắm lấy góc áo Chu tam thiếu gia giật giật thì thào:
“Dương gia đang đi tìm ta khắp nơi, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Chu Kiệt trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới dứt khoát trả lời:
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Chúng ta mất tích ngay tại đây thì chắc chắn sẽ không ai nghĩ chúng ta vẫn còn đang ở đây, hơn nữa nơi này đã bị Dương gia tìm rất kỹ nên sẽ không quay lại tìm thêm lần nữa. Bởi vậy nơi này bây giờ là nơi an toàn nhất. Đêm nay dù sao cũng đã muộn không thể đi đâu được, chi bằng tìm một khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ dựa theo tình hình tính tiếp.”
“Ta nghe theo ngươi!” Dương Thiên Bảo nghe hợp lý gật đầu bằng lòng.
Vân Sơn trấn vốn là nơi buôn bán sầm uất, khách điếm tửu lâu chính là những thứ không thiếu nhất. Chỉ cần nhìn quanh một cái Chu Kiệt đã chọn ngay được một khách điếm không lớn quá cũng chẳng nhỏ quá, tóm lại là khá kín đáo không gây chú ý.
Lúc này trời đã về đêm, không khí lành lạnh dễ chịu, khách khứa vắng tanh vắng ngắt nên lão bản và tiểu nhị đua nhau ngủ gà ngủ gật. Bỗng từ ngoài cửa có hai thiếu niên tuấn mỹ bước vào khiến cơn buồn ngủ của tiểu nhị lập tức biến mất, gã nở một nụ cười tươi rói đón chào.
“Chào mừng khách quan!”
“Cho ta hai phòng!” Dương Thiên Bảo không nghĩ ngợi lên tiếng.
Chu Kiệt nghe vậy vội bước lên trước phản đối: “Không cần hai phòng, chúng ta chỉ cần một phòng!”
Dương Thiên Bảo: “Ta đã quen ngủ một mình, hai phòng!”
Chu Kiệt: “Nếu ngươi ngủ phòng riêng ta làm sao bảo vệ được cho ngươi? Một phòng!”
Dương Thiên Bảo: “Hai phòng, ta không thích bị người khác quấy rầy!”
Chu Kiệt: “Ngân lượng của ai?”
Dương Thiên Bảo: “Của ngươi!”
Chu Kiệt: “Ai đã thề sẽ bảo hộ ngươi cả đời?”
Dương Thiên Bảo: “Ngươi!”
Chu Kiệt: “Ngân lượng của ta, người bảo vệ ngươi là ta, như vậy là ta có quyền quyết định. Lão bản, cho ta một phòng, mang luôn nước ấm tới cho chúng ta tắm rửa!”
Dương Thiên Bảo: “…”
Lão bản lập tức vui vẻ sai tiểu nhị dẫn hai vị công tử lên phòng, tiếp đó vội vã cho người mang đến hai thùng nước tắm lớn. Căn phòng này chỉ có duy nhất một chiếc giường khá lớn, hai thùng nước tắm được bê lên đặt cạnh nhau ngay giữa phòng. Chu Kiệt mở tay nải của mình lấy ra một bộ y phục ném cho Dương Thiên Bảo nói:
“Ngươi mặc tạm y phục của ta, ngày mai sẽ đi mua cho ngươi vài bộ để thay đổi.”
Sau đó hắn không hề ngượng ngùng vô tư trút bỏ y phục bước vào thùng nước. Dương Thiên Bảo đứng như trời trồng đỏ mặt nhìn con gà kênh kiệu đã đứt hết dây thần kinh xấu hổ đang trần như nhộng trước mặt. Chu tam thiếu gia coi người bên cạnh như không khí thản nhiên nhắm mắt sảng khoái nằm ngâm mình trong nước. Làn da hắn trắng nõn như tuyết, cơ thể cân đối thon thả, hai má bị nước nóng làm cho ửng hồng khiến gương mặt đã đẹp lại càng thêm quyến rũ. Phải mất một lúc Dương tam thiếu gia mới hồi thần tự nhủ ‘không sao, đều là nam nhân cả, không có gì phải ngượng’.
Sau khi tắm táp sạch sẽ, chờ tiểu nhị đến dọn dẹp xong xuôi, Chu Kiệt định bò lên giường thì bị một cái chăn ném thẳng vào mặt. Hắn ôm chăn ngơ ngác hỏi:
“Ngươi làm gì vậy?”
Dương Thiên Bảo mặt lạnh như băng vô cùng lãnh khốc trả lời: “Ngươi ngủ dưới đất, ta ngủ trên giường!”
Chu Kiệt: “Dưới đất rất lạnh, ngươi nỡ lòng nào…”
Dương Thiên Bảo: “Sao không nỡ, đừng quên người muốn một phòng là ai.”
Chu Kiệt: “Được rồi, ta ngủ dưới đất, có gì ngươi cứ gọi ta!” Nói xong hắn lút cút chui vào giữa chăn cuộn tròn lại lăn ra đất, mặt phụng phịu tủi thân.
Nằm được một lúc, Chu Kiệt bắt đầu ngọ nguậy, hắn ngó lên giường thấy người nào đó nằm im quay mặt vào trong trông có vẻ đã ngủ. Hôm nay lúc chuẩn bị trèo tường trốn đi hắn muốn mang tiểu bạch miêu theo nhưng tìm không thấy. Tìm mãi cuối cùng mới thấy tiểu bạch miêu đang nằm trong lòng phụ thân, hắn năn nỉ xin xỏ cả buổi mà phụ thân dứt khoát không chịu trả. Không có Tiểu Bảo Bảo ấm ấm mềm mềm ôm trong lòng hắn không ngủ được, phải nghĩ cách. Hắn thò đầu ra hắng giọng một cái rồi mới đánh tiếng:
“E… hèm… ngươi ngủ chưa?”
“Sắp ngủ, có việc gì?” Dương Thiên Bảo giọng ngái ngủ khó chịu trả lời.
Chu Kiệt: “Ừm… ta nằm đây cảm thấy hơi xa, nhỡ ngươi bị ai đó bắt đi, ta ngủ say quá không bảo vệ được ngươi thì sao?”
Dương Thiên Bảo: “Ngươi yên tâm, sẽ không ai bắt ta đâu!”
Chu Kiệt: “Làm sao biết trước được có gì sảy ra hay không. Ta là thực lòng lo lắng, ta đã nhận trách nhiệm bảo vệ ngươi thì ta phải đảm bảo an toàn cho ngươi!”
Dương Thiên Bảo: “Phải thế nào ngươi mới yên tâm?”
Chu Kiệt mở cờ trong bụng nói nhanh: “Ngươi cho ta ngủ trên giường, ta sẽ chỉ nằm một góc nhỏ thôi, đảm bảo không ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngươi. Nằm gần ngươi như vậy ta mới kịp trở tay nếu có gì bất trắc xảy ra.”
“Không cần, có gì ta sẽ lớn tiếng gọi ngươi!” Dương Thiên Bảo bấm bụng cố nhịn cười cự tuyệt.
“Nếu người ta muốn bắt ngươi thì ai để cho ngươi có cơ hội lên tiếng, là ta lo lắng cho ngươi, phải nằm gần ngươi hơn ta mới yên tâm!” Chu Kiệt nài nỉ.
Dương Thiên Bảo thở dài bất đắc dĩ dịch vào trong nói: “Lên đây, nằm xa ra một chút!”