Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 10: KIẾM TIỀN 2.
“Nhất… tam… nhị… là lục… là xỉu… ha ha, chúng ta thắng rồi, công tử thắng rồi!” Hai con bạc đặt theo tiểu công tử vui sướng nhảy cẫng lên, vừa đếm đếm cộng cộng vừa hò hét, những người đặt cửa ‘xỉu’ cũng mừng rỡ cười tít mắt.
Nhà cái cùng những người đặt cửa ‘tài’ đưa mắt nhìn ba hạt xí ngầu, nhìn đĩnh vàng rồi nhìn đến vị tiểu công tử mỹ lệ mà không thể tin nổi. Sao có người đã đẹp, đã giàu lại còn may mắn đến vậy, ông trời thật không công bằng chút nào, so sánh người với người mà muốn tức chết.
Nhà cái ngã phịch xuống ghế thẫn thờ, ngân lượng sắp vào tay rồi mà lại tuột mất. Không được, không thể để con gà đẻ trứng vàng này ra khỏi đây được, chắc chỉ may mắn một lần thôi, mấy ai may mắn được tới lần thứ hai thứ ba. Xốc lại tinh thần, gã nặn ra một nụ cười đầy răng trắng ởn đứng dậy đẩy ngân lượng đến trước mặt Chu Kiệt giả lả chúc mừng:
“Tiểu công tử thật may mắn, đây là ngân lượng công tử thắng ván này, chúng ta tiếp tục!”
Chu Kiệt cười tươi rói gật đầu, tay bốc ngân lượng bỏ vào hầu bao dúi vào tay Dương Thiên Bảo nói nhỏ:
“Ta nói vào đây lấy ngân lượng là không lừa ngươi, giờ tin ta chưa?”
“Coi như ngươi may mắn lần này, ta xem ngươi còn may mắn được bao lâu!” Dương tam thiếu gia cầm hầu bao tỏ vẻ coi thường ghé xuống thổi một hơi vào tai con gà ngu xuẩn kênh kiệu đang xòe đuôi tự mãn.
Lần này nhà cái vô cùng cẩn thận lắc ống xí ngầu, ống lắc đưa qua đưa lại với tốc độ chóng mặt. Các con bạc nín thở nhìn theo tay nhà cái, sau khi lắc thêm vài cái hết sức điệu nghệ, nhà cái nhanh tay úp ngược ống lắc xuống bàn đưa mắt nhìn con gà đẻ trứng vàng với ánh mắt như muốn vặt trụi lông, lịch sự mời:
“Tiểu công tử, mời đặt!”
Chu Kiệt không hề do dự cầm cái đĩnh giá trị chục lượng hoàng kim đặt thẳng vào cửa ‘xỉu’. Lại là ‘xỉu’, các con bạc xì xào bàn tán, không biết lần này tiểu công tử có may mắn nữa không? Hai con bạc vừa ăn theo vớ bẫm được một mớ lớn, lần này lại dốc ngược túi đặt tất cả vào cửa ‘xỉu’, những con bạc khác vẫn không hay biết gì nên người thì đặt ‘tài’, người thì đặt ‘xỉu’. Chờ các con bạc đặt xong, nhà cái ung dung nhấc ống lắc lên để lộ ra ba hạt xí ngầu. Sau đó…
“Xỉu….!!!” Một loạt tiếng kêu vỡ òa.
Những con bạc thắng cược vui sướng hò reo, hai con bạc ăn theo là người vui nhất, họ dốc ngược túi vét đến đồng cuối cùng để đặt cược nên thu về không ít. Đến lúc này có người đã phát hiện ra động thái của hai con bạc nọ, não chỉ cần xoay chuyển một vòng là hiểu ngay ra vấn đề. Động tĩnh quá lớn bên này đã thu hút những con bạc từ các bàn khác đổ dồn về, cảnh tượng lúc này vô cùng náo nhiệt, các con bạc vây kín vòng trong vòng ngoài.
Dương tam thiếu gia lần này cũng bắt đầu kinh ngạc, y nhìn con gà kênh kiệu lại xòe đuôi tự mãn cười toe toét nhét ngân lượng vào tay y, sau đó còn vênh váo liếc y một cái ý bảo ‘thấy ta lợi hại chưa hả?’
Nhà cái nghiến răng căm hận cái sự may mắn của con gà đẻ trứng vàng kia, lần này gã phải đòi lại cả vốn lẫn lời mới được. Ván tiếp theo, sau khi nhà cái úp mạnh ống lắc xuống như muốn chọc thủng mặt bàn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào vị tiểu công tử mà bây giờ đã được chuyển từ ‘con gà ngu xuẩn’ thành ‘con gà may mắn’. Chu Kiệt ung dung đẩy đĩnh vàng quen thuộc vào cửa ‘tài’, hai con bạc ăn theo lại lần nữa dốc ngược túi đặt theo. Những con bạc nhanh trí vội vã học tập, cũng dốc ngược túi mà đặt hết vào cửa ‘tài’, chỉ còn vài con bạc não úng nước mới đặt cửa ‘xỉu’.
Nhìn tình hình trước mắt, nhà cái bắt đầu thấy tinh thần xuống dốc trầm trọng, kiểu này chưa chắc đã kéo lại được vốn chứ nói gì đến lời. Dưới hàng trăm con mắt hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống nhà cái của các con bạc, gã không dám làm động tác gì khuất tất. Gã run run đưa tay từ từ nhấc ống lắc lên…tim gã lập tức bay vọt ra ngoài, mắt trợn trắng dã ngất xỉu tại chỗ vì…
“Thập tứ… tài… ha… ha… là tài…!!!”
Những tiếng kêu vui sướng lần nữa vang lên, lúc này không ai quan tâm đến tên nhà cái mặt mũi xám ngoét ngất xỉu trên ghế, cái họ quan tâm là ba hạt xí ngầu lộ ra trên bàn. Nhà cái được người phụ tá bên cạnh vỗ mặt một hồi mới tỉnh lại, gã túm lấy người nọ run rẩy cầu cứu:
“Đi… đi báo với lão gia… mau…!”
Đám con bạc không để cho nhà cái câu giờ, bọn họ nhận ngân lượng xong lập tức ép nhà cái tiếp tục ván mới. Nhà cái mặt mũi tái nhợt cắt không còn giọt máu tức giận nhìn tiểu công tử mà chỉ chớp mắt một cái đã biến từ ‘con gà đẻ trứng vàng’ thành ‘con gà tai họa’. Dù rất không muốn nhưng gã vẫn buộc phải bỏ ba hạt xí ngầu vào ống uể oải lắc qua lắc lại. Lần này các con bạc không để nhà cái làm trò, gã mới lắc được vài cái đã bị bọn họ mắng tơi tả.
“Lắc thế đủ rồi, định câu giờ hả?”
“Thấy bọn ta thắng nhiều sợ rồi à, nhanh lên đừng để ông đây sốt ruột!”
Nhà cái lắc một hồi cố ý đợi người tới tiếp viện, nhưng gã không thắng nổi đám con bạc xấu tính, cuối cùng đành phải úp ống lắc xuống bàn ảo não cất tiếng:
“Mời…!”
Tất cả lại một lần nữa nín thở chờ đợi nhìn vị tiểu công tử. Nhà cái người đã rịn đầy mồ hôi thầm nguyền rủa con gà tai họa khốn nạn kia ra ngoài chết đường chết chợ, cả đời không bao giờ gặp may mắn thêm lần nào nữa.
Đúng lúc Chu Kiệt đưa tay cầm đĩnh vàng nhấc lên trong sự hồi hộp của các con bạc chờ ăn theo thì một nam nhân trung niên mình vận y phục xa hoa dẫn theo một đám người to cao lực lưỡng, mặt mũi dữ tợn, vai vác trọng đao khí thế bừng bừng gạt đám đông đi tới. Nhìn thấy nam nhân nọ, tên nhà cái thở phào nhẹ nhõm, mặt tươi tỉnh hẳn ra, người này đến là gã được cứu thoát khỏi con gà khốn nạn kia rồi. Còn các con bạc thì ngược lại, mặt mũi tiu nghỉu lo lắng nhìn về phía vị tiểu công tử. Lão bản của đổ phường thân chinh đến đây, liệu tiểu công tử có bị lão cho thuộc hạ dần một trận nhừ tử như đã từng làm với người khác không?
Nhưng sự thật đã chứng minh cuộc đời thật phũ phàng, làm người tốt đôi khi cũng dư thừa quá mà. Nam nhân nọ cùng đám người dữ tợn khí thế hừng hực như muốn xé xác người ta đã thành công dọa cho đám con bạc sợ mất mật chạy dạt sang hai bên. Nhưng thật bất ngờ, khi lão nhìn thấy người được gọi là ‘con gà đẻ trứng vàng’ thì bỗng ngây người một lúc, sau đó vội chắp hai tay trước mặt vô cùng lễ độ nói:
“Tại hạ thất lễ rồi, không biết Đông An Chu công tử tới chơi nên không đón tiếp chu đáo. Lần sau công tử muốn đến xin báo một câu, tại hạ sẽ cho người nghênh đón, công tử cần bao nhiêu ngân lượng cũng xin báo một câu, tại hạ sẽ cho người mang tới tận nơi!”
Nhà cái: “Ớ…”
Đám đông con bạc: “Hả…”
Dương tam thiếu gia: “Hừ…”