Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 7: ĐÔNG AN CHU CÔNG TỬ.
Vân Sơn trấn là vùng đất nằm kẹp giữa Đông An quận và Yên Điền quận, dân cư đông đúc, phong cảnh tươi đẹp. Nơi đây không những nổi tiếng là nơi buôn bán sầm uất, người qua kẻ lại tấp nập mà còn nổi tiếng vì một loại rượu quý, ngon nức tiếng gần xa gọi là ‘Túy Tiên tửu’. Nói đến quý thì đương nhiên phải hiếm. Túy Tiên tửu là loại rượu rất ngon, rất quý và rất hiếm, không phải cứ đến Vân Sơn trấn là dễ dàng mua được vì nó chỉ được bán duy nhất tại Túy Tiên Tửu Lâu. Vì vậy nếu muốn có một chỗ tại đây để thưởng thức rượu ngon, thực khách không phân biệt giàu nghèo đều phải đặt trước vài ngày, lúc cao điểm còn phải đặt trước cả tháng là chuyện bình thường.
Lúc này dù đã quá ngọ nhưng Túy Tiên Tửu Lâu vẫn đông đúc kẻ ra người vào, các bàn đều ngồi chật kín thực khách, tiếng chào hỏi đon đả của tiểu nhị rộn ràng không dứt…
“Lâm lão gia, mời ngài mời ngài! Bàn của ngài đã được chuẩn bị.”
“Thẩm công tử, Bạch công tử, mời vào, mời vào…!”
“Hoàng đại nhân, tiểu nhân đưa ngài đến bàn của ngài…!”
“Hứa công tử, bàn của ngài đã được chuẩn bị, mời ngài đi theo tiểu nhân!”
Trên lầu hai, Chu Kiệt vận một bộ lục y tay chẽn gọn gàng đẹp đẽ lười biếng ngả lưng ra sau ghế, quét mắt lướt nhìn cảnh khách khứa ra vào nhộn nhịp dưới lầu, ánh mắt hắn dừng lại hồi lâu nơi cửa lớn có vẻ sốt ruột. Bên cạnh hắn, một tiểu nhị trẻ đứng chờ hầu hạ, gã cũng giống như những người khác, đều bị Chu tam công tử hút hết hồn vía, mắt nhìn đến không dám chớp. Gã nở một nụ cười lấy lòng, cực kỳ nhẹ nhàng cất tiếng như sợ nói to một chút thôi thì vị tiểu công tử mỹ lệ trước mặt sẽ biến mất.
“Chu tam công tử cần dùng gì để tiểu nhân mang lên?”
“Mang trước cho ta vài món bánh, thêm một vò Túy Tiên tửu, chờ bằng hữu của ta đến sẽ gọi thêm.”
“Hôm nay công tử gọi rượu sao?” Tiểu nhị ngạc nhiên hỏi lại.
“Hôm nay ta mời bằng hữu tới đây đương nhiên phải uống vài ly. Ngươi đừng coi thường bản công tử, ta ngàn chén không say đó! Đi đi đi…!” Chu Kiệt vỗ vỗ lên vai tiểu nhị vài cái rồi phẩy tay đuổi người.
Tiểu nhị nhìn đến không chớp mắt vị công tử đẹp như hoa như ngọc trước mặt. Lần nào vị tiểu công tử này đến đây cũng khiến cả chủ lẫn tớ Túy Tiên Tửu Lâu tranh nhau phục vụ hoặc tìm cớ lượn lờ xung quanh.
Nhớ lần đầu tiên tiểu công tử một mình đến Túy Tiên Tửu Lâu, hắn gọi một bàn toàn bánh ngọt và một vò Túy Tiên tửu. Chủ tớ Túy Tiên Tửu Lâu vốn đã bị choáng ngợp từ khi hắn vừa bước vào cửa nên mọi sự chú ý đều dồn cả vào hắn. Đồ ngọt được hắn ăn một cách thích thú, hết nếm món này lại chuyển sang món khác, món nào cũng gật gù khen ngon, nhưng rượu thì hắn cứ nhấc lên ngửi ngửi rồi lại đặt xuống, lại nhấc lên nhấp nhấp vài giọt rồi nhăn mặt đặt xuống. Cuối cùng hắn cũng ngửa cổ uống hết một chén Túy Tiên tửu, nhưng chỉ một chốc đã say khướt, mặt mũi đỏ rực, gục xuống bàn không động đậy. Tiểu nhị cùng lão bản chạy đến định vực hắn dậy thì bỗng nhiên như từ trong không trung xuất hiện mấy hắc y nhân bịt mặt vô cùng bí ẩn, bọn họ cẩn thận pha lẫn cung kính bế tiểu công tử đẹp như ngọc đó lên rồi lập tức biến mất.
Từ đó thỉnh thoảng tiểu công tử vẫn đến Túy Tiên Tửu Lâu, nhưng mỗi lần đến lại đều không phải vì hảo tửu như những người khác mà đến là vì mê bánh ngọt của tửu lâu. Cũng như một ngoại lệ, mỗi lần tiểu công tử đến đều luôn có sẵn bàn mà không phải đặt trước, lại luôn có rất nhiều loại bánh ngon chưa cần gọi đã được bày sẵn, khi ra về tửu lâu còn tặng kèm cả một hộp lớn đầy bánh.
Mãi sau này chủ tớ Túy Tiên Tửu Lâu mới biết vị tiểu công tử đó là tam nhi tử của vị quan quyền lực nhất Đông An quận Chu tuần phủ đại nhân, thường được gọi là Đông An Chu công tử. Chu đại nhân có tất thảy hai nhi tử và một nhi nữ, nhưng cứ nhắc đến tên Đông An Chu công tử thì ai cũng biết đó chính là Chu tam công tử.
Đông An Chu công tử là một tên tuổi khá nổi tiếng. Đầu tiên là nổi tiếng vì vẻ ngoài quá nổi bật. Tiếp theo nổi tiếng vì nghịch ngợm ham chơi lại phong lưu. Tiếp nữa nổi tiếng vì luôn bất bại trong các đổ phường.
Tóm lại tiếng tăm của Đông An Chu công tử không được tốt lắm nhưng không ai ghét hắn. Người đẹp mà, lại còn vừa đẹp vừa ngây thơ đáng yêu như Đông An Chu công tử thì nào có ai ghét cho nổi chứ.
Cho nên, Đông An Chu công tử nghịch ngợm ham chơi ư? Ài, các ngươi thật nhiều lời, công tử còn chưa đến nhược quán, vẫn là trẻ con thì ai mà chẳng ham chơi hay nghịch ngợm một chút. Trẻ con càng nghịch ngợm càng thông minh đáng yêu.
Đông An Chu công tử phong lưu ư? Người đẹp thế kia ai nhìn mà chả mê, lỗi đâu phải do công tử, là các cô nương cứ tự lao vào lấy lòng đấy chứ!
Đông An Chu công tử thích các trò đỏ đen, thích vào đổ phường ư? Chu gia chẳng phải rất giàu có và quyền thế sao? Họ chẳng có gì ngoài điều kiện cả, tiêu hoang một chút thì có làm sao? Nhưng nghe nói tam công tử còn chẳng biết thua là gì, nếu vậy thì đâu gọi là phá tiền phá của, gọi là giải sầu thì đúng hơn…
Tiểu nhị chớp mắt mấy cái mới hồi hồn vội gật đầu lia lịa nhiệt tình tán thưởng mà không hề thấy ngượng mồm chút nào:
“Đúng đúng, Chu tam công tử ngàn chén không say, tiểu nhân nào dám coi thường! Công tử chờ một chút tiểu nhân mang bánh và một vò Túy Tiên tửu ngon nhất đến ngay đây!”