Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 6: RỦ NHAU TRỐN NHÀ 2.
“Nhưng làm thế nào để hôn lễ không thể diễn ra, ngươi có cách sao?” Dương tam thiếu gia nhổm hẳn người về phía trước sốt sắng hỏi.
“Chúng ta cùng nhau bỏ trốn, không có hai chúng ta hôn lễ diễn ra làm sao được, phải không? Hơn nữa bỏ trốn là cách tốt nhất để phụ mẫu ta và ngươi thấy rằng chúng ta không đồng ý hôn sự này.” Chu Kiệt đưa ra ý kiến của mình.
“Hừ, bỏ trốn? Nếu trốn được sao ngươi không trốn một mình, rủ ta làm gì? Chỉ cần một người trốn thôi cũng đủ phá hôn lễ rồi, cần gì phải cả ta và ngươi cùng trốn.” Dương Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng thả người xuống ghế.
“Đương nhiên ta trốn một mình thì cực kỳ dễ dàng, bình thường cứ vài ngày ta lại trốn nhà một lần nên dù ta trốn hay không trốn cũng đều như nhau. Nhưng ngươi thì khác. Ta nghe nói huynh đệ các ngươi được giáo huấn rất nghiêm khắc, cho nên ta nghĩ nếu ngươi bỏ trốn cùng ta thì mới gây được sự chú ý.” Chu Kiệt giải thích.
Dương Thiên Bảo: “Ồ, ra là ngươi muốn lợi dụng ta!”
Chu Kiệt: “Làm gì có, đấy là đôi bên cùng có lợi, không phải lợi dụng!”
Dương Thiên Bảo: “Nhưng ta chưa bao giờ xa nhà, chỉ có hai người chúng ta ở bên ngoài liệu có nguy hiểm không?”
Chu Kiệt: “Không sao, cứ yên tâm, trốn nhà là việc ta rất rành, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Chu tam thiếu gia ưỡn ngực hứa một câu chắc nịch, hứa xong thấy mình như cao lớn chững chạc hẳn lên. Đúng là gánh vác trách nhiệm trên vai có khác, làm con người ta trưởng thành ngay trong một nốt nhạc, nhất là người cần bảo vệ lại anh tuấn nhường kia, đẹp nhường kia, trách nhiệm lại càng thêm nặng nề.
“Thế nào, ngươi có dám bỏ trốn cùng ta không? Chúng ta chỉ trốn nhà cho qua ngày cử hành hôn lễ thôi, sau đó sẽ trở về nhận lỗi.” Chu Kiệt cố gắng lôi kéo.
Dương Thiên Bảo đưa mắt nhìn Chu Kiệt từ đầu tới chân rồi lại nhìn từ chân lên đến đầu, câu ‘ngươi không đáng tin cậy’ lộ rõ trong ánh mắt. Sau đó y bĩu môi nói:
“Với bộ dạng này mà ngươi bảo vệ được ta sao? Chỉ sợ tự bảo vệ mình ngươi còn chẳng làm nổi.”
“Đừng coi thường ta thế chứ, ngươi đã bao giờ nghe danh Đông An Chu công tử chưa? Chính là ta đó!” Chu Kiệt vỗ ngực kiêu hãnh nói.
“Ồ, thì ra ngươi chính là tên Đông An Chu công tử nổi danh phá gia chi tử, ăn chơi trác táng đó hả?” Dương Thiên Bảo cười khẩy khinh bỉ vả thẳng một câu vào mặt đối phương.
“Ầy, sao danh tiếng của ta lại tệ đến vậy chứ? Ờ thì… ta dù sao cũng đã từng bôn ba khắp chốn, am hiểu sự đời, đương nhiên sẽ bảo vệ tốt được cho ngươi, đúng không nào?” Chu Kiệt gãi đầu xấu hổ nói.
“Ừm…thôi được rồi, ta sẽ bỏ trốn cùng ngươi, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.” Dương tam thiếu gia chưa trải sự đời đòi một câu bảo đảm dù biết rằng không hề có tính đảm bảo tí nào từ Chu tam thiếu gia.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, có muốn ta thề không?” Chu tam thiếu gia rất rành sự đời hùng hồn trả lời.
Dương tam thiếu gia quyết tâm phải lấy bằng được cho mình một sự chắc chắn mới dám…trao thân gửi phận, à không đúng, là trốn nhà chứ nhỉ. Thân thể cành vàng lá ngọc này không thể vứt lung tung được, cho nên y nghiêm túc nói:
“Ngươi phải lập lời thề độc, dám không?”
Chu Kiệt không thèm nghĩ ngợi lập tức giơ hai ngón tay lên trời, mắt nhìn thẳng vào Dương Thiên Bảo lập lời thề độc:
“Ta, Chu Kiệt, hôm nay xin lập lời thề cả đời này sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Dương Thiên Bảo, nếu trái lời thề ta sẽ không bao giờ được ôm Tiểu Bảo Bảo của ta ngủ nữa!”
“Đây là lời thề độc của ngươi hả? Ta tưởng thề độc phải là chết không toàn thây, ra đường bị ngựa đạp trúng, hay là lao đầu xuống sông gì đó chứ, không được ôm tiểu bạch miêu của ngươi ngủ mà là thề độc sao? Hay ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm hả? Với lại ai cần ngươi chịu trách nhiệm cả đời, ta chỉ cần ngươi bảo vệ an toàn cho ta trong lúc trốn nhà thôi!” Dương Thiên Bảo nghe lời thề độc không lọt tai chút nào, chịu không nổi tuôn ra một tràng chất vấn.
“Vậy phải thề như nào mới đúng? Với ta đó là lời thề độc nhất rồi. Chết ta không sợ nhưng ta sợ nhất là tối không được ôm Tiểu Bảo Bảo ngủ, phụ mẫu ta suốt ngày lấy Tiểu Bảo Bảo ra dọa nạt ta đó, ta không có trốn tránh trách nhiệm, ngươi đừng hiểu lầm ta chứ.” Chu Kiệt cuống quýt thanh minh.
“Được, ta tạm tin ngươi, chúng ta trốn ngay bây giờ hay sao?” Dương Thiên Bảo hồi hộp xen lẫn hào hứng hỏi.
“Hai ngày sau đúng giờ mùi ta chờ ngươi tại Túy Tiên Tửu Lâu trấn Vân Sơn. Bây giờ chúng ta không thể trốn ngay được. Ngươi có thấy đám hộ vệ bên cạnh ta không? Bọn họ không phải bảo vệ ta mà là canh giữ không cho ta bỏ trốn đó.” Chu Kiệt sáp lại gần thì thầm vào tai Dương Thiên Bảo.
Dương Thiên Bảo nhìn Chu Kiệt với ánh mắt ngưỡng mộ. Hắn ta còn có hộ vệ canh giữ cơ đấy, hẳn là cuộc sống của hắn rất phong phú. Chẳng bù cho y, từ nhỏ tới lớn bị phụ mẫu rèn giũa, ép vào đủ mọi loại phép tắc, đi đâu cũng phải xin phép, xung quanh lúc nào cũng có đến mấy tầng kẻ hầu người hạ bảo bọc cực kỳ kỹ lưỡng. Lần này Dương Thiên Bảo đồng ý trốn nhà đi với Chu Kiệt có một phần là muốn một lần thử thoát khỏi sự gò bó, thoát khỏi khuôn phép của gia đình, muốn một lần thật sự được tự do vùng vẫy, muốn biết bên ngoài có những điều kỳ lạ gì. Tóm lại là y muốn thử làm càn một phen.
Hai vị tam thiếu gia bàn bạc xong xuôi, Chu tam thiếu gia lại trèo cửa sổ lặng lẽ rời đi.
Tại tiểu viện phía tây nơi Chu gia được sắp xếp nghỉ ngơi, một hắc y nhân quỳ trước mặt phu thê Chu đại nhân cung kính bẩm báo:
“Cung chủ! Đại nhân! Tam thiếu gia vừa đi rủ Dương tam công tử bỏ trốn để phá hỏng hôn lễ.”
“Đồ nghịch tử! Suốt ngày trèo tường trốn nhà đi chơi ta đã nhân nhượng, bây giờ còn muốn dạy hư người khác. Để ta đi quất cho nó một trận, nhốt nó lại xem còn phá phách nổi nữa không!”
Chu đại nhân tức giận đứng phắt dậy dợm bước đi ra ngoài, Chu phu nhân vội đưa tay níu lại mỉm cười nói:
“Lão gia bình tĩnh! Chúng ta nên tương kế tựu kế, đừng bứt dây động rừng. Nhi tử của mình mà lão gia còn không hiểu hay sao?”
Chu đại nhân mặc dù chẳng hiểu mô tê mù tịt gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống gật đầu lia lịa nịnh nọt: “Phải phải, phu nhân nói đúng! Nên tương kế tựu kế, vẫn là phu nhân của ta thông minh nhất!”
Chu phu nhân vẫy tay gọi hắc y nhân lại gần, ghé vào tai hắn thì thầm vài câu rồi mới cho rời đi. Hắc y nhân một lần nữa cung kính chắp tay hô một tiếng “Cung chủ!” rồi nhanh chóng hòa mình vào màn đêm biến mất như một làn khói.