Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 4: KHẨU CHIẾN.
Hất phăng hai vị phu quân ra, Chu phu nhân và Dương phu nhân tiếp tục lao vào nhau khẩu chiến, mắt tóe lửa như có thể thiêu đốt đối phương thành tro.
“Các người nói gì thì chúng ta phải nghe theo sao? Các người quá coi thường Chu gia chúng ta mà còn già mồm biện hộ.” Chu phu nhân tay áo đã xắn cao, chỉ thẳng ngón trỏ vào Dương phu nhân giận dữ nói.
“Vậy bây giờ các người muốn gì?” Dương phu nhân không hề lép vế sừng sộ hỏi lại.
“Hừ, các người nói hủy hôn là ta phải nghe sao, các người muốn hủy nhưng ta không muốn hủy đấy, sao nào?” Chu phu nhân máu nóng bốc lên đầu, lòng tự ái lấn át hết lý trí.
“Mẫu thân, người tỉnh lại đi, con xin người đó!”
Chu tam thiếu gia nghe lời này như sét đánh ngang tai, chạy đến kéo Chu phu nhân ra khỏi vòng chiến van nài. Hủy hôn là quá hợp tình hợp lý rồi, vậy mà mẫu thân lại phá bĩnh, thật khổ cho cái thân làm nhi tử. Ai mà ngờ đúng lúc này Dương phu nhân lại vênh mặt cất cao giọng đáp lời:
“Được, không hủy hôn thì không hủy hôn, mất công các người nói bị chúng ta ức hiếp!”
Lần này đến lượt Dương tam thiếu gia lao ra túm lấy tay mẫu thân nhà mình hốt hoảng la lên:
“Mẫu thân, người điên rồi sao, con và Chu tam công tử đều là nam nhi, không thể thành hôn, người tỉnh lại đi, con lạy người!”
“Ngươi cút ra kia cho ta, danh dự Dương gia há là trò đùa! Không hủy là không hủy, không ai được nhiều lời, kể cả lão đầu ngươi!” Dương phu nhân vì lòng tự ái mà chà đạp hết tất thảy, hất tay nhi tử bảo bối ra rồi quay lại chỉ mặt Dương đại nhân hạ lệnh.
“Được, không hủy hôn, Chu gia chúng ta nói được làm được, không giống ai kia trước sau bất nhất.” Chu phu nhân hất mặt lên trời hết sức kênh kiệu mà chọc thêm một câu cho bõ tức.
“Ngươi nói ai trước sau bất nhất? Đã vậy thì chúng ta quyết luôn đi, một tháng sau cử hành hôn lễ!” Dương phu nhân bị móc mỉa tức giận thẳng tay chốt hạ một câu quyết lấy lại hình tượng.
Câu nói vừa được thốt ra, toàn trường tức khắc đứng hình. Hai vị phu nhân à, hai vị có biết mình đang nói gì không vậy? Nhi tử các người đều là nam nhi đấy, các người vì sĩ diện của mình mà sẵn sàng kê luôn tương lai của chúng dưới mông sao? Não của hai vị hoạt động theo phương thức nào vậy? Dương tam thiếu gia mang gương mặt như đưa đám đi đến bên Dương đại nhân rầu rĩ nói:
“Mẫu thân giận quá mất khôn rồi, nàng không chịu suy xét đúng sai, xin phụ thân hãy can ngăn nàng lại giúp con!”
“Đúng đó phụ thân, người hãy đi trấn an mẫu thân giúp nàng bình tĩnh lại.” Dương đại thiếu gia và Dương nhị thiếu gia cùng chờ mong mà nhìn phụ thân mình.
Dù sao cũng đường đường là đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất, Dương đại nhân rất anh hùng vỗ ngực nhận trọng trách: “Được, các con hãy tin vào phụ thân, ta sẽ nói chuyện với mẫu thân các con ngay đây!”
Lúc này bên phía Chu gia náo nhiệt hơn nhiều. Chu tam thiếu gia đứng trước mặt Chu đại nhân, bên cạnh còn có đại tỷ và nhị ca của mình cổ vũ tinh thần.
“Phụ thân, người nghe mẫu thân nói gì không? Người đừng để con phải kết hôn với một nam nhân, con cũng là nam nhân đó, con phải lập thê tử là nữ nhân, sau này còn muốn nạp thêm vài tiểu thiếp xinh đẹp, rồi còn sinh cho người đồ tôn nữa, người có hiểu không?”
“Đúng đó phụ thân, người hãy cản mẫu thân lại đi, không thể để nàng quyết định như vậy được, xin người hãy cứu tam đệ!” Chu đại tiểu thư và Chu nhị thiếu gia cùng hưởng ứng lời đệ đệ của mình. Chu tam thiếu gia vô cùng phối hợp chớp chớp mắt nặn ra vài giọt nước mắt long lanh trông cực kỳ ủy khuất đáng thương.
“Các ngươi nghĩ mẫu thân các ngươi chịu nghe ta sao?” Chu đại nhân mặt nhăn mày nhó hỏi lại.
“Mẫu thân nghe hay không thì phụ thân người cũng phải khuyên nhủ nàng chứ, người là đại trượng phu mà.” Chu tam thiếu gia khích lệ phụ thân mình, tay nắm vạt áo Chu đại nhân lắc lắc làm nũng.
“Ta không dám nhận là đại trượng phu, ngươi hãy tự đi mà khuyên mẫu thân ngươi.” Chu đại nhân gan thỏ đế mặc dù rất đau lòng nhưng dứt khoát đẩy trách nhiệm lên vai nhi tử.
“Phụ thân, người không quân tử tí nào, nói với mẫu thân vài câu thôi cũng không dám, người không muốn cứu con phải không?” Chu tam thiếu gia tức giận gào lên, quên luôn mình đang diễn vai nũng nịu đáng thương.
“Ta là tiểu nhân đấy, được chưa! Ta muốn cứu con nhưng lực bất tòng tâm, con có gan tự đi mà nói với mẫu thân.” Chu đại nhân thà mất mặt trước nhi tử còn hơn phải đấu khẩu với phu nhân nhà mình hất hàm trả lời.
“Phụ thân thối, chỉ giỏi bắt nạt con!” Chu tam thiếu gia mặt mũi đỏ như gà chọi nhảy lên hét lớn, lộ nguyên hình vị công tử phá phách nghịch ngợm nổi tiếng khắp Đông An quận.
“Nghịch tử, ngươi dám nói phụ thân ngươi như vậy sao? Ta không bắt nạt con thì bắt nạt ai hả?” Đã nói phụ tử giống nhau thật không sai, Chu đại nhân ra oai quát lớn.
“Xì, không đáng mặt anh hùng hảo hán, thách phụ thân dám phản đối mẫu thân đấy!” Ba người cùng bĩu môi bày ra vẻ mặt thách thức phụ thân nhà mình.
Chu đại nhân tức xì khói: “Lợi hại, các ngươi lợi hại lắm! Sao các ngươi không tự đi làm anh hùng hảo hán, ta thách các ngươi dám phản đối mẫu thân các ngươi đấy!”
Bốn phụ tử cãi nhau chí chóe phá vỡ tan tành hình tượng oai phong lẫm liệt mà Chu phu nhân đã vất vả tạo dựng cho phu quân mình với mục đích ra dáng trưởng bối đi cầu thân nhi nữ nhà người ta. Nhưng chung quy lại vẫn không ai đủ can đảm dám đứng trước mặt nữ chủ nhân Chu gia nói lời phản đối. Lúc này Chu nhị thiếu gia vẫn là tỉnh táo nhất, hắn túm lấy một cô nương bên cạnh mạnh tay đẩy đến trước mặt Chu phu nhân, miệng ghé sát tai nàng thì thầm:
“Biểu tỷ, mẫu thân đệ quý tỷ nhất, nhờ tỷ nói giúp tam đệ một câu, chúng đệ sẽ xin hậu tạ!”
Cô nương bất ngờ bị đẩy ra, quay lại lườm Chu nhị thiếu gia một cái rồi cúi mặt thỏ thẻ:
“Cô cô, con xin cô cô suy xét lại, tam đệ…”
“Câm miệng hết cho ta! Phụ tử các ngươi làm loạn chưa đủ sao, tưởng ta điếc không nghe thấy gì hả? Các ngươi muốn để người ta đè đầu cưỡi cổ Chu gia hay sao?” Chu phu nhân không để cô nương nọ nói hết câu liền chỉ phụ tử bốn người mắng phủ đầu.
“Chúng ta chẳng thấy bị đè đầu cưỡi cổ chút nào cả!” Toàn gia Chu gia đồng thanh lập cập phủ nhận.
Bên phía Dương gia, tiếng Dương phu nhân lanh lảnh sắc nhọn vang lên báo cho mọi người biết Dương đại nhân đã anh dũng hy sinh:
“Không nói nhiều nữa, hôn lễ vẫn phải tiến hành, các ngươi không thấy Chu gia đổ hết lỗi lên đầu chúng ta sao, các ngươi không thấy oan khuất sao?”
“Không, chúng ta không thấy oan khuất gì hết!” Toàn thể Dương gia cũng cùng đồng thanh đáp.
Phớt lờ tất cả, hai vị phu nhân lại lao vào nhau tiếp tục khẩu chiến sau một thời gian ngắn nghỉ giữa hiệp. Vận dụng hết tất cả các tuyệt chiêu như khích bác, miệt thị, mắng, chửi, thậm chí hỏi thăm ân cần tổ tông hai họ để thỏa mãn lòng tự ái của bản thân. Cuối cùng Dương phu nhân và Chu phu nhân cũng đi đến hồi bắt tay làm hòa với một quyết định khiến cả hai nàng đều vô cùng hài lòng. Ấy là chỉ riêng hai nàng hài lòng thôi, những người còn lại thì là tan nát cõi lòng, nhất là hai vị tam thiếu gia, khổ chủ của hôn sự này.
“Chu muội muội, ngày này tháng sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ cho chúng, ngày đó là ngày đại cát đại lợi, mong rằng hai đứa trăm năm hảo hợp!” Dương phu nhân nắm tay Chu phu nhân thương lượng.
“Được Dương tỷ tỷ, chúng ta thống nhất lấy ngày đó làm ngày cử hành hôn lễ, ta cũng thấy đó là ngày tốt.” Chu phu nhân lòng tự ái đã được xoa dịu hào hứng đáp lời.
Dương phu nhân: “Nào, tiệc đã được bày ở đình viện, chúng ta cùng thưởng thức món ngon rồi bàn kỹ chuyện sính lễ.”
Hai vị phu nhân dắt tay nhau vui vẻ chuyện trò đi ra đình viện. Phụ tử, huynh đệ, tỷ muội, cô di, thúc bá hai họ rầu rĩ theo sau, không một ai dám lên tiếng. Người nắm thực quyền mà, đã quyết thì đố ai dám nhiều lời, toàn thể hai họ chỉ còn biết tặng cho hai vị tam thiếu gia những ánh mắt ái ngại.
Hai người các ngươi tự bảo trọng, chúng ta chỉ có thể giúp được đến đây…