Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 86: Toan tính của hoàng đế
Hạo Phong nghe xong phán quyết của hoàng đế, toàn thân run rẩy, quỳ xuống nắm lấy tay áo hắn, tha thiết cầu xin:
“Phụ hoàng! Người không thể làm thế được! Anh Hàn là người tài, tận trung với đất nước. Tứ ca là tướng lĩnh có nhiều chiến công hiển hách. Hai người họ đều sẽ là cánh tay đắc lực phò trợ cho đại ca sau này. Người nỡ lòng nào…”
Hoàng đế vẫn giữ bộ mặt lạnh băng, hất tay chàng ra:
“Giữ mạng cho nó đã là quá nhân từ. Chuyện trẫm làm đều có nguyên nhân. Cho dù ngươi có chết tại đây thì cũng không thay đổi được gì. Người đâu, truyền lệnh của trẫm, giờ ngọ ngày mai tiến hành xử trảm!”
Đây chắc chắn là một sự lừa dối. Hạo Phong không tin được những gì mình đang nghe thấy. Chàng ngỡ ngàng, bàng hoàng không biết phải làm sao để ngăn lại sự việc điên rồ này. Chuyện tới nước này, Hạo Phong chỉ kịp loé lên trong đầu một suy nghĩ… Chàng chạy ào tới nơi thị vệ đang đứng, toan rút kiếm ra. Nếu bi kịch xuất phát từ chàg, thì chàng sẽ kết thúc tất cả để trả mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. Nhưng động tác của chàng không nhanh bằng hoàng đế. Trong tích tắc, hắn đã chắn trước mặt, bàn tay dùng lực chặn ngang, không cho chàng có cơ hội đoạt kiếm. Sau đó hắn tiếp tục vòng ra sau, đánh lên gáy chàng. Trước mắt bỗng tối sầm, chàng ngã xuống bất tỉnh.
Thấy Hạo Phong bị đánh ngất, Nghinh Phong vội vàng chạy tới đỡ lấy chàng. Hắn hướng hoàng đế nói:
“Phụ hoàng… người thật sự phải làm như vậy sao?”
Hoàng đế hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Nghinh Phong:
“Ngươi là người thông minh, chắc chắn đã đoán ra sự tình?”
Nghinh Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
“Phụ hoàng cho nhi thần mạo muội hỏi một câu.”
Hoàng đế khẽ gật đầu.
“Việc Trang Quý Phi đến chùa Vĩnh Cửu, thực ra là chủ ý của người có phải không?”
Hoàng đế nheo mắt nhìn Nghinh Phong, im lặng thay cho câu trả lời. Nghinh Phong tiếp tục nói:
“Bấy lâu nay Dương thừa tướng, em trai của Trang Quý Phi ngoài mặt thì tỏ ra trung thành, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm củng cố thế lực. Ông ấy thương yêu nhất chị gái của mình, nên chỉ cần Trang Quý Phi muốn sẽ dốc hết sức thực hiện. Còn Trang Quý Phi, từ lâu nàng luôn nung nấu ý định muốn Kỳ Phong làm thái tử. Người đưa Trang Quý Phi tới chùa Vĩnh Cửu là để cảnh cáo Dương thừa tướng thấy khó mà lui. Ngược lại, ông ấy càng không biết an phận, tiếp tục lộng hành. Cha Vi Hàn và Dương thừa tướng có giao tình rất tốt. Phụ hoàng muốn diệt cỏ tận gốc nên phải dùng kế này, ép Vi Hàn vào đường cùng. Nhưng nhi thần không hiểu, bậc trưởng bối làm sai, tại sao người lại bắt hậu bối gánh tội?”
“Không hổ danh con trai cả thông minh. Trưởng bối làm lẽ ra trưởng bối phải chịu. Nhưng con không biết rằng Dương thừa tướng thực ra không phải em trai ruột của Trang Quý Phi. Bấy lâu nay hai người thân thiết như vậy, trẫm luôn nghi ngờ Kỳ Phong không phải giọt máu của mình mà là của đôi gian phu dâm phụ kia. Để diệt trừ hậu hoạ, trẫm buộc phải giết lầm hơn bỏ sót, đồng thời chặt đứt cánh tay của nó là Vi Hàn. Còn về Dương thừa tướng, tự trẫm có cách xử lý.”
“Phụ hoàng, nhưng con tin Vi Hàn không phải kẻ hồ đồ, hắn sẽ không nghe lời cha mình làm chuyện xằng bậy đâu. Mong người hãy cho hắn một cơ hội.”
Nghinh Phong vừa ôm lấy Hạo Phong vừa quỳ gối xuống cầu xin. Trong mắt hoàng đế đầy lửa giận, quát khẽ:
“Tương lai kế thừa ngai vàng, mà ngươi lại luôn mềm lòng như vậy? Có xứng là con trai trẫm không?”
Nghinh Phong cắn chặt răng, cúi mặt:
“Tứ đệ và thất đệ có tình cảm với nhau. Nếu thực sự hai người không có máu mủ ruột thịt, thì mong phụ hoàng tác thành cho họ, để họ cùng rời khỏi hoàng cung. Tứ đệ tuyệt đối không tơ tưởng đến ngai vàng…”
“Hoang đường! Cho dù không phải anh em ruột thì ở Phong quốc cũng không chấp nhận tình cảm giữa hai nam nhân!”
“Nhưng mà…”
“Câm mồm! Ý trẫm đã quyết, có nói nữa cũng vô ích!”
Nghinh Phong thực sự không nỡ chứng kiến Vi Hàn bị chết oan uổng. Nhưng hoàng đế đã kiên quyết như vậy, hắn đành ngậm ngùi tuân mệnh. Hoàng đế liếc nhìn Hạo Phong, rồi nói:
“Mang nó về, nhốt lại. Canh giữ cẩn thận, qua giờ ngọ ngày mai hẳn thả.”
Tiểu Thanh thấy Hạo Phong bị ôm về trong tình trạng bất tỉnh nhân sự thì vô cùng lo lắng, liền chạy tới hỏi Nghinh Phong:
“Ngài ấy lại làm sao vậy?”
Nghinh Phong không nói không rằng, bồng chàng vào phòng, đặt lên giường, sau đó nói với nàng:
“Nàng giúp ta tìm Trương y sư, xin một ít thuốc mê, đủ để em ấy ngủ yên ổn tới qua giờ ngọ ngày mai.”
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Nghinh Phong, Tiểu Thanh không dám hỏi nhiều, vội chạy đi. Khi Trương y sư và Tiểu Thanh quay lại, Nghinh Phong giao Hạo Phong cho hai người rồi đến thiên lao gặp Vi Hàn.
Phong thái của Vi Hàn vẫn như ngày đầu tiên khi Nghinh Phong tới gặp, không chút nao núng, sợ hãi. Càng nhìn bộ dạng của hắn như vậy, Nghinh Phong càng thấy đau lòng. Trái lại, Vi Hàn vô cùng bình thản:
“Điện hạ, ngài có biết vì sao thần phấn đấu đến tận bây giờ để được chức quan tam phẩm hay không?”
Nghinh Phong lắc đầu. Vi Hàn tiếp tục nói:
“Ngày bé, thần hay được cha dẫn đến thao trường, cùng luyện võ với các vị điện hạ. Nhưng thần lại không thích luyện võ, thường hay lười nhát, trốn tập. Cha của thần muốn thần trở thành một võ tướng uy danh thiên hạ, nên khi biết thần trốn tập võ thì rất tức giận. Khi bị cha đuổi đánh, thần vô tình gặp Kỳ Phong. Lúc ấy, hắn đã đứng ra ngăn cản, giúp thần tránh khỏi đòn roi của cha. Thần đã hết sức kinh ngạc, khi Kỳ Phong nổi tiếng lạnh lùng, nhưng lại vì đứa con của một vị quan tứ phẩm mà ra tay tương trợ.”
Vi Hàn ngưng một lát rồi nói tiếp:
“Kể từ đó, chúng thần bắt đầu thân thiết với nhau. Thần vừa luyện võ, vừa lén dùi mài kinh sử. Kỳ Phong ngoài mặt lãnh đạm nhưng thực ra có một trái tim rất ấm áp. Hắn luôn ngưỡng mộ điện hạ vì ngài cân bằng được giữa tình cảm và lý trí, không bị ảnh hưởng bởi những tranh đoạt vô nghĩa. Chúng thần đã từng hứa với nhau rằng, sau này nếu điện hạ lên ngôi, thì thần là quan văn, hắn là võ tướng, sẽ trở thành hai cánh tay đắc lực của ngài.”
Nghinh Phong không ngờ hai người bọn họ đã ngầm định với nhau như vậy. Hai bàn tay nắm chặt đẫm mồ hôi, hắn đau lòng hỏi:
“Vậy… tại sao ngươi còn nhận tội?”
Vi Hàn cười:
“Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Trang Quý Phi bị phạt đến chùa Vĩnh Cửu, chuyện này ngài biết mà…”
Nghinh Phong ngây người, không ngờ Vi Hàn cũng đã đoán ra sự tình.
“Thế lực nhà ngoại của Kỳ Phong rất lớn. Dương thừa tướng là em trai của Trang Quý Phi. Từ lâu họ luôn một lòng ủng hộ đưa Kỳ Phong lên ngôi. Ông ấy và cha của thần lại có giao tình rất tốt. Hoàng thượng dĩ nhiên biết được mưu đồ của ông ấy, nên ngài đã nghĩ ra kế này để cắt đứt vọng tưởng của thừa tướng. Nếu thần đoán không nhầm, thì hoàng thượng đã có phán quyết sau cùng rồi, đúng không?”
Nghinh Phong cúi mặt rồi gật đầu.
“Người phán cả nhà ngươi tội chết. Kỳ Phong tuy giữ được mạng nhưng phạt đi trấn giữ biên cương, suốt đời không được quay về hoàng cung.”
Vi Hàn cười buồn:
“Một vụ bắt cóc giả, làm cái cớ để tránh tội phản quốc cho Kỳ Phong, đồng thời vạch trần mối quan hệ giữa hai người họ, giáng đòn cảnh cáo tới nhà ngoại Kỳ Phong, cắt đứt cánh tay đắc lực của hắn. Một mũi tên trúng ba con nhạn. Điện hạ, ngài chắc cũng đã biết tất cả rồi, có đúng không?”
Nghinh Phong bị hắn nhìn trúng tim đen, chỉ biết tiếp tục thở dài:
“Ngươi không hổ danh là bạn tốt của Kỳ Phong, rất thông minh.”
Vi Hàn cười:
“Thông minh quá cũng không phải chuyện tốt. Một mình thần chết đi không đáng gì, chỉ là… thần đã liên lụy vợ con, và cả dòng họ…”
Nghinh Phong vỗ vai hắn an ủi:
“Ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi và vợ con ra khỏi đây, cao chạy xa bay, tìm một nơi để sống cuộc đời bình thường. Trương y sư là người có tài hoá trang, sẽ tìm một tử tù có tướng mạo giống như ngươi…”
Vi Hàn cắt ngang lời hắn:
“Thần xin cảm tạ ý tốt của thái tử. Nhưng thần không thể bỏ mặc mấy trăm nhân mạng nhà họ Vi mà sống một cách ích kỷ được. Nếu có thể, nhờ điện hạ hãy cứu giúp vợ con của thần. Nàng ấy vô tội, không đáng bỏ mạng oan uổng.”
Vi Hàn đã nói vậy, Nghinh Phong cũng không còn biết làm gì hơn. Sau cuộc trò chuyện với Vi Hàn, Nghinh Phong lại tiếp tục đi tìm Kỳ Phong. Kỳ Phong ở trong phòng giam cũng đã nghe việc Vi Hàn nhận hết tội lỗi về mình, phủ nhận việc cùng Kỳ Phong cấu kết với nhau. Nghinh Phong kể cho hắn về cuộc trò chuyện với Vi Hàn, cũng như phán quyết của hoàng đế.
“Có lẽ trong hôm nay thánh chỉ sẽ được mang tới. Ta báo cho em chuẩn bị tinh thần.”
Kỳ Phong ngồi bất động trên giường đá, lặng lẽ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:
“Đại ca giúp em thực hiện thỉnh cầu sau cùng được không?”
oOo
Tại điện Tĩnh Phong, Tiểu Thanh vẫn ngồi canh chừng Hạo Phong một bước cũng không dám rời. Tuy đã uống thuốc mê, nhưng chàng ngủ không yên giấc, hai đầu chân mày chau lại khổ sở, bên dưới đôi mắt đang khép chặt không ngừng chuyển động. Nàng dùng khăn lau đi vệt mồ hôi túa ra từ trán chàng, lo đến sốt ruột. Bỗng dưng một ngón tay của chàng nhúc nhích, hai mắt bất ngờ mở ra. Hiệu lực của thuốc chưa hết, mà chàng đã tỉnh lại, doạ Tiểu Thanh sợ một phen đứng tim. Hạo Phong cố gắng trở mình, nhưng toàn thân vô lực không nhấc nổi một cánh tay. Ánh mắt vừa bi ai vừa tuyệt vọng nhìn Tiểu Thanh, đôi môi run run cố gắng lắm mới bật ra thành tiếng:
“T… ta… muốn… g… gặp phụ… hoàng.”
Tiểu Thanh lắc đầu giữ chàng lại:
“Vô ích thôi… điện hạ… ngài đừng cố nữa…”
Hạo Phong vẫn không bỏ cuộc, nỗ lực cử động các ngón tay. Nhưng cơ thể nặng nề không nghe theo điều khiển của chàng, dán chặt trên giường. Chàng chỉ biết dùng ánh mắt tha thiết van nài Tiểu Thanh. Tiểu Thanh thấy bộ dạng ấy của chàng, hai mắt ngấn nước, sụt sùi nói:
“Điện hạ… ngài mau ngủ đi. Qua giờ ngọ ngày mai… mọi chuyện sẽ kết thúc …”
Hạo Phong dùng sức lắc đầu. Làm sao chàng có thể chấp nhận được việc Vi Hàn vì mình mà bị xử tử? Còn có người vợ hiền lành và những đứa con đáng yêu của hắn nữa. Nghĩ tới việc này, ruột gan chàng quặn lên đau nhói. Lồng ngực nóng rát như có lửa từ bên trong, chàng đột ngột nôn ra một ngụm máu tươi. Tiểu Thanh hốt hoảng nhìn dòng máu chảy ra từ khoé miệng chàng, sợ hãi vội chạy đi tìm Trương y sư. Nhưng nàng vừa quay lưng đi, đã nghe tiếng “phịch” từ phía sau.
“Điện hạ!”
Chàng thở dốc, thều thào cất tiếng:
“Hôm… nay… dù có chết… ta cũng phải… đi gặp phụ hoàng.”
Tiểu Thanh nhìn thấy máu dính lên áo chàng, toàn thân như ngồi trên đống lửa, run rẩy tính đỡ chàng dậy. Vừa cúi xuống, nàng chợt nghe tiếng bước chân từ phía sau. Ở góc độ này, Hạo Phong nhìn rất rõ người vừa tới. Đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ nhìn hắn rồi bật lên thành tiếng:
“Anh…”