Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 82: Lời hứa
Khi Kỳ Phong quay trở về, nghe tin Trang quý phi đã đi tới chùa Vĩnh Cửu, ngày ngày ăn chay niệm phật thì vô cùng ngạc nhiên. Hắn gặn hỏi các cung nhân nguyên do, nhưng không một ai biết cả. Vì chuyện Trang Quý Phi đã từng làm với Hạo Phong, Kỳ Phong vẫn còn chưa nguôi giận, nên chần chừ mãi không đi thăm. Hạo Phong không hiểu nguyên nhân sâu xa, ngày nào cũng giục Kỳ Phong cùng mình đi thăm nàng. Nhưng hết lần này đến lần khác, Kỳ Phong đều lấy sức khỏe của chàng làm cái cớ để trì hoãn. Việc này càng làm Hạo Phong dấy nên mối nghi ngờ chẳng biết rốt cục giữa hai mẹ con của Kỳ Phong đã xảy ra chuyện gì?
Vì sợ Hạo Phong biết chuyện Trang Quý Phi hãm hại mình mà đau lòng, một hôm, Kỳ Phong quyết định một mình đi đến chùa Vĩnh Cửu gặp nàng.
Chùa Vĩnh Cửu nằm ngay trong hoàng cung, từ điện Thanh Phong đến đó mất hơn nửa canh giờ ngồi xe ngựa. Đây cũng là nơi yên tĩnh nhất trong cung, thỉnh thoảng vẫn có người của hoàng tộc lui tới cầu bình an, nhưng tình nguyện đến đây nương nhờ cửa phật thì hoạ hoằn lắm mới thấy một người. Đứng trước cửa phật đường, nhìn người phụ nữ sinh ra mình trút bỏ gấm vóc lụa là, khoác trên người bộ quần áo nâu sòng, trong lòng Kỳ Phong có chút thương cảm. Từ trước đến nay, Trang Quý Phi luôn sống trong vinh hoa phú quý, chưa từng chịu khổ cực. Nàng lựa chọn cuộc sống nơi cửa Phật, từ bỏ tham vọng bấy lâu, là vì đâu? Chẳng lẽ nàng hận hắn đến mức phải làm thế này để giày vò hắn sao?
Trang Quý Phi đang quỳ trước phật tổ, nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại. Vừa thấy Kỳ Phong, gương mặt bình lặng của nàng chợt gợn sóng, những nếp nhăn trên khóe mắt càng hằn sâu:
“Con tới đây làm gì?”
Kỳ Phong lạnh nhạt trả lời:
“Câu này để con hỏi mẫu phi mới đúng.”
Trang Quý Phi nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lẽo:
“Nhờ phúc của các ngươi cả.”
Nàng nhớ lại hôm đó, khi Kỳ Phong rời khỏi cung, hoàng đế bất ngờ tìm đến nàng. Hắn chất vấn nàng về việc Hạo Phong bị hãm hại, rồi đích thân vạch trần âm mưu của nàng. Trang Quý Phi không ngờ màn kịch mà nàng và Hồng Hoa dựng lên đã bị hoàng đế nhìn ra. Hắn nói với nàng rằng Hạo Phong chưa chết, con trai yêu quý của nàng đang đi đón chàng về. Niệm tình nghĩa phu thê nhiều năm, hắn không xử chết nàng, cũng không tống nàng vào lãnh cung. Tuy nhiên, nàng phải chịu phạt đến chùa Vĩnh Cửu ăn chay niệm Phật, cả đời không được bước ra khỏi đây nửa bước. Cố gắng nỗ lực nửa đời người, cuối cùng vì một đứa con của tiện tỳ mà cả “chồng” lẫn con đều đẩy nàng đến bước đường này. Nàng kể mọi chuyện cho Kỳ Phong, rồi bật cười mỉa mai:
“Phúc phần mà ngươi mang lại, mẫu phi cảm kích không thôi.”
Kỳ Phong biết một người kiêu ngạo như nàng sẽ không cam tâm bị đối xử như thế này. Nếu tiếp tục cùng nàng đối đầu, với Hạo Phong không hề có lợi, bèn quỳ xuống, cúi thấp mặt khẩn cầu:
“Mẫu phi, nếu người hận con, thì hãy đánh con, mắng con cho hả dạ. Nhưng người làm ơn đừng trút giận lên đầu Hạo Phong. Lần sau em ấy tới gặp, người có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được không? Hãy để em ấy tin rằng người vẫn thương yêu em ấy, xem em ấy như con trai ruột, là một phần của gia đình…”
Trang quý phi hừ lạnh:
“Thì ra đây là mục đích chính của ngươi khi tới đây?”
Kỳ Phong không trả lời, lòng thành khẩn, đầu cúi sát mặt đất. Nàng bất lực thở dài:
“Thôi được rồi. Ta sẽ vì ngươi diễn tròn vai kịch vậy… Hãy cho ta thấy rốt cục chân tình của ngươi đáng giá bao nhiêu.”
Ngày hôm sau, Kỳ Phong lại đến. Lần này hắn dẫn cả Hạo Phong đi theo. Vừa nhìn thấy Trang Quý Phi, Hạo Phong xúc động chạy tới ôm chầm lấy nàng. Trang Quý Phi không lường tới tình huống này, tay chân luống cuống một lúc lâu, sau đó miễn cưỡng ôm đáp trả. Cơ thể ấm áp này đã từng lạnh băng nằm trong quan tài, không ngờ tất cả chỉ là một màn kịch. Lúc đó, ngoài mặt tỏ ra u sầu, nhưng trong bụng nàng đang thầm vui mừng vì đã loại bỏ được kẻ gây vướng víu tay chân Kỳ Phong. Nay người không những còn sống, mà còn quay về gặp nàng mừng mừng tủi tủi. Lẽ ra nàng phải thấy chán ghét, khó chịu, nhưng không hiểu sao trong tâm khảm lại bình yên đến lạ. Nàng vuốt má Hạo Phong, mỉm cười:
“Con còn sống mẫu phi vui lắm.”
Hạo Phong xúc động, nắm lấy tay nàng:
“Sao người lại tới nơi này? Hãy về với chúng con được không?”
Trang quý phi lắc đầu:
“Từ khi Hồng Hoa đi rồi, ngẫm lại ta đã làm nhiều điều có lỗi với con lẫn Kỳ Phong. Ta không còn thiết tha với cuộc sống trần tục ngoài kia nữa. Ta sẽ ở đây, ngày ngày ăn chay niệm phật, cầu phúc cho các con…”
“Nhưng mà con không oán hận người. Những chuyện trước kia là do chưa hiểu nhau mà thôi.”
Nàng cười buồn đẩy nhẹ chàng ra:
“Chỉ cần con và Kỳ Phong hạnh phúc là đủ. Khi nào nhớ thì có thể ghé thăm ta.”
Dứt lời, nàng nhìn Kỳ Phong:
“Cũng không còn sớm nữa. Con đưa Hạo Phong về đi.”
Trên đường về, Hạo Phong vẫn mang trong lòng khúc mắc khó giải. Kỳ Phong vòng tay qua vai, ôm chàng an ủi:
“Mẫu phi đã quyết thì chúng ta không thể thay đổi được.”
“Em biết… Chỉ là khó khăn lắm người mới bỏ qua mọi ác cảm, xem em là người thân. Bên nhau chưa được bao lâu mà đã…”
“Người ở gần ngay đây. Sau này chúng ta thường xuyên tới thăm là được mà.”
Thế là từ đó, mỗi tháng Hạo Phong đều đến thăm nàng. Mỗi lần chàng đi, Kỳ Phong lại lẽo đẽo theo sau, chỉ sợ nàng thay đổi tâm tính nói hết sự thật khi xưa. Hắn không muốn Hạo Phong đau lòng vì bị phản bội. Bí mật ấy đã được chôn sâu cho tới tận sau này…
Một tháng sau, hoàng đế bất ngờ sắc phong Nghinh Phong làm hoàng thái tử, chấm dứt những mưu toan tranh giành nhen nhóm từ lâu. Hiện nay trong các hoàng tử, cũng chỉ có Nghinh Phong đáp ứng đủ điều kiện để kế thừa ngai vàng. Chuyện này làm Hạo Phong như trút bỏ gánh nặng. Thế là từ nay, Kỳ Phong không còn có cơ hội thực hiện ý định trước kia, lên ngôi, phong chàng làm hậu nữa rồi. Kỳ Phong lại càng vui hơn, ôm chàng vào lòng thì thầm:
“Đợi sau khi đại ca lên làm hoàng đế, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi cung cấm, du ngoạn nhân gian. Sẽ không ai biết được thân phận của hai ta, khi ấy, em sinh cho ta mấy đứa con. Khi không còn đi nổi nữa, chúng ta sẽ tìm một nơi sơn thuỷ hữu tình, an hưởng tuổi già.”
Hạo Phong mải mê chìm trong những lời ngọt ngào như khúc hát ru của hắn, bỗng dưng giật thót mình khi nghe hắn đề cập đến việc sinh con. Chàng nhảy dựng lên:
“Sinh con? Em là nam, không thể sinh!”
“Nếu nam không thể sinh thì sao lục đệ lại mang thai?”
Hạo Phong xua tay:
“Anh quên chuyện đó đi!”
Dứt lời, chàng vùng khỏi hắn rồi bỏ ra ngoài. Kỳ Phong mè nheo đuổi theo:
“Không được! Ta phải tìm Trương y sư…”
Hạo Phong quay lại, lườm hắn một cái:
“Nếu có sinh… cũng là anh sinh!”
Kỳ Phong nghe đến đây, miệng cười tươi rói:
“Được! Ta sẽ sinh cho em mười đứa!”
“Đồ điên!”
Hạo Phong không muốn đề cập tới chuyện này nữa, sau khi mắng hắn, chàng nhanh chóng chuồn mất.
Kỳ Phong thực sự tò mò về chuyện nam nhân mang thai. Hắn lén tìm đến Trương y sư, nhằm hỏi xem làm thế nào lại có chuyện hoang đường như thế. Nhưng Trương y sư cũng như hắn, không thể lý giải được.
Thấy Kỳ Phong cả ngày trầm tư, Hạo Phong lại gần, huơ tay qua lại trước mặt hắn:
“Lại nghĩ tới việc sinh em bé sao?”
Kỳ Phong thoáng giật mình rồi đáp:
“Ta đang nghĩ… con của chúng ta chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”
Hạo Phong thầm kêu trời, hoá ra hắn vẫn chưa từ bỏ ý định thật.
“Hay ta đi gặp lục đệ hỏi thử bí quyết nha!”
Hạo Phong hốt hoảng ngăn lại:
“Anh ấy vừa trải qua cú sốc tinh thần. Anh tìm đến sẽ làm anh ấy nhớ lại chuyện không vui, rồi sinh bệnh nữa thì khổ.”
Kỳ Phong gật gù:
“Cũng đúng…”
Rồi hắn bất ngờ tiến lại gần chàng:
“Không hỏi nữa. Chúng ta làm đi! Tới khi nào em mang thai, ta sẽ chịu trách nhiệm!”
“Làm… làm gì cơ chứ?”
“Làm chuyện khiến cả hai đều sảng khoái.”
Dứt lời hắn bất chấp sự phản kháng của chàng, cúi xuống bồng chàng vào trong.
Bên trong bức màn mỏng manh truyền ra tiếng thở dốc cùng tiếng kêu khe khẽ. Đắm chìm trong hương quỳnh thơm ngát, Kỳ Phong thì thầm:
“Con của chúng ta sẽ đặt tên là Quỳnh Phong. Nam hay nữ đều nghe rất hay.”
Hơi thở ngọt ngào của Kỳ Phong làm chàng như tan chảy. Mặc kệ hắn lảm nhảm, các ngón tay của chàng đan vào tay hắn, siết chặt đến đỏ ửng. Nếu tạo hoá không quá tàn nhẫn, thì chàng cũng nguyện vì hắn sinh ra những thiên thần nhỏ đáng yêu. Tiếc là không thể… Giọng nói run run kèm hơi thở đứt quãng, chàng hỏi:
“Nếu sinh con ra mà em không còn thì anh có muốn nữa không?”
Kỳ Phong chau mày, thúc mạnh một cái thay cho cơn giận:
“Nói bậy, ta phạt em không xuống giường được! Ta chỉ muốn em. Mỗi mình em mà thôi.”
Từng tầng mồ hôi lấp lánh tuôn trào, ướt đẫm làn da trắng mịn màng. Nói là thế, nhưng khi nhìn vẻ mặt đau đớn và đôi mắt phủ sương của chàng, Kỳ Phong vội kiềm chế lại, vào ra thật nhẹ nhàng. Hạo Phong cảm nhận được tình yêu dạt dào của hắn, nhướn người lên, trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào nhất trên cõi đời.
“Cuộc sống chỉ có hai người cũng tốt mà. Sớm sớm chiều chiều cùng bên nhau, ngắm mặt trời mọc, chờ đợi ngày tàn. Em muốn cùng anh đi đến một nơi không ai biết hai ta, cùng trải qua những tháng ngày bình lặng, cùng nhau già đi… Nếu em chết trước, anh không được có người khác.”
“Lúc đó ta già rồi, ai mà thèm cơ chứ!”
“Em không biết! Anh tuấn như anh, già rồi vẫn đẹp lão!”
“Vậy thì ta phải mau đi theo em rồi. Em xuống dưới một mình ta cũng chẳng yên tâm… Ta sẽ cầu Diêm Vương cho kiếp sau chúng ta sẽ lại được bên nhau.”
“Không được! Cho dù em có chết trước, anh cũng phải sống thật tốt. Hứa với em…”
Đôi môi chàng bất ngờ bị xâm chiếm, Kỳ Phong khẽ nói:
“Không hứa! Chuyện sau này để sau này tính. Ta chỉ biết đến hiện tại mà thôi…”