Ở nơi ấy có cánh hoa giấy rơi - Chương 2
Bầu trời như vòm đá trắng tinh khiết điểm xuyết thêm những bông mây trắng muốt, nhẹ nhàng trôi thong dong. Phong chở Lam trên chiếc xe đạp, chạy quanh các con hẻm nhỏ. Áo khoác anh bay phần phật, một mùi hương tỏa ra trong lành dễ chịu. Anh và cô gặp nhau như một giấc mộng. Những khoảnh khắc ấm áp tràn ngập giúp cô nhận ra họ đang bên nhau. Từng nụ cười thanh thuần, từng ánh mắt trong trẻo khi đối diện nhau. Yêu thương này, rung động này cả những cảm xúc ngày đầu gặp gỡ vẫn phảng phất nơi trái tim cô.
Trang phục của anh chỉ toàn màu trắng, áo sơ mi trắng tay dài hoặc tay ngắn. Khi cô hỏi anh tại sao lại thích màu trắng, anh chỉ cười mà không nói gì. Cô hỏi mãi, anh cũng xiêu lòng đáp. “Vì anh thích thôi.” Câu trả lời đơn giản làm cô không hài lòng chút nào.
Anh chở cô qua những cánh đồng trải dài xa tít tắp. Hoàng hôn rực rỡ nở khắp núi đồi. Tuy thị trấn quạnh quẽ nhưng cảnh sắc rất đẹp. Đồng cỏ xanh ngút mắt, núi cao và mây trắng xen lẫn. Mùa hè còn nở những loài hoa dại mà cô không biết tên.
Anh học chuyên ngành sinh vật, đối với cỏ cây, anh am hiểu rất nhiều. Cô chỉ tay vào những đóa hoa dại ven đường hỏi là hoa gì, anh liền kể ra một tràng dài còn giải thích cặn kẽ những thuộc tính của từng loài hoa.
Chiêm ngưỡng núi đồi, cô dắt anh tới bờ sông chơi. Nước sông trong veo, có thể nhìn thấy tận đáy. Cả hai ngồi tựa lưng vào nhau, ngắm nhìn một chiếc lá đang trôi theo dòng chảy. Trời nóng bức, anh cởi áo nhảy xuống sông bơi qua bơi lại. Cô nhát gan chỉ dám ngồi trên bờ thậm chí cô còn không nhìn xuống dòng sông, chỉ lắng nghe tiếng anh đùa nghịch cùng với sóng nước.
Một lát không có bất cứ âm thanh nào vọng đến. Cô sợ đến mức hét to lên, sợ anh chết đuối, sợ không còn được nhìn thấy anh nữa. Tiếng cô gọi vang vọng khắp bốn phía. Sau đó từ trong lùm cây, anh chạy vụt ra như một chú sóc đập nhẹ vào lưng cô làm cô giật bắn cả người.
“Làm em sợ muốn chết.” Cô đập tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Anh phì cười. “Hồi nhỏ anh đã học bơi chỉ là anh muốn biết mình nín thở dưới nước trong bao lâu.”
Nhìn thấy nỗi lo lắng dâng đầy trong mắt cô, tim anh khẽ dao động.
Sau buổi chiều đó, Lam không dẫn anh ra bờ sông thêm một lần nào nữa. Đương nhiên cô không nổi giận với anh, cô chỉ lo lắng. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thắng nổi sự ương bướng muốn tắm sông của anh.
Phong kể thành phố nơi anh sống chỉ có khói bụi và xe, chẳng dễ gì đến được nơi này vừa có sông vừa có núi, phong cảnh lại hữu tình sao lại không tự mình trải nghiệm. Anh nói ra những lời này, lòng cô mềm nhũn.
Ba cô đi làm cả ngày, mẹ cô nhàn rỗi không có việc gì làm thì tụ tập cùng các dì trong thôn chơi bài. Chỉ có mỗi cô và anh ở nhà. Một người cô độc suốt mười bảy năm, một người vô tình lạc vào thị trấn. Hai bóng hình cô đơn tìm đến nhau. Sáng sớm tản bộ, đạp xe dạo chơi quanh các con đường rợp bóng mát, đến núi rừng, đến đồng ruộng, đến bờ sông. Tất cả những nơi có thể đến được. Mùa hè đó, tiếng cười làm cho cuộc sống của Lam thêm sắc màu.
Những lúc lười nhác không muốn đi, cả hai ngồi dưới giàn bông giấy ngoài sân. Từng chùm hoa che khuất cả ánh mặt trời. Ngồi bên nhau tán gẫu cũng là điều vô cùng thú vị. Cả hai giống như hai người bạn già xa cách nhiều năm và giờ gặp lại kể chuyện nhân thế. Có lần Lam mạnh dạn hỏi anh đã yêu ai chưa. Anh cười xòa bảo cô còn nhỏ thì hiểu cái gì về tình yêu.
“Em không còn nhỏ nữa, em đã mười bảy tuổi rồi.” Cô bặm môi, cãi lại.
“Mười bảy vẫn còn nhỏ.” Anh bình thản đáp.
Cô tức anh ách nhưng không làm gì được. Vì vậy, những khi trò chuyện, họ nói rất nhiều chuyện trên trời dưới đất chỉ trừ chuyện tình yêu.
Nhiều tháng trôi qua vẫn không có vị khách nào tới thuê. Mẹ cô coi Phong như một thành viên trong gia đình đến cả hàng xóm cũng cho rằng anh là họ hàng thân thích nên cũng chẳng còn ai thấy xa lạ nữa.
Ngày tháng yên bình, nói đến sóng gió cũng có một chút. Hôm đó Lam xuống chợ mua ít nguyên liệu về làm bánh. Trời bất chợt đổ cơn mưa lớn, cô lại quên mang theo dù cứ thế đội mưa về nhà. Tối đó cô lên cơn sốt rất cao. Ba mẹ cô đi thăm bệnh một người ở xa, không về kịp. Anh cõng cô một quãng đường xa để đến trạm y tế. Cô nằm mê man trên giường. Trong cơn mơ màng cô luôn nhìn thấy anh túc trực bên mình dù ngày hay đêm. Mỗi lần hé mắt, bóng dáng anh lại xuất hiện. Cứ thế cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Cơn sốt hạ dần. Mấy ngày sau, Lam xuất viện. Vẫn là anh chở cô về nhà. Mẹ cô lúc bấy giờ mới biết chuyện, bà càng yêu quý anh hơn. Một tối nọ, khi cô sắp sửa đi ngủ, anh gõ nhẹ cửa phòng và nói muốn cùng cô hóng mát ngoài ban công. Hoa giấy không hương nhưng quyến rũ. Những cánh hoa rơi vương vãi đầy thềm. Vầng trăng trên cao xuyên qua giàn hoa chiếu xuống hiên nhà những tia sáng huyễn hoặc. Anh ngâm một bài thơ. Cô lim dim mắt, ngả đầu lên vai anh. Đọc xong bài thơ, anh ngập ngừng dường như có điều muốn nói. Khi chuẩn bị thổ lộ thì anh nghe thấy hơi thở đều đều bên tai mình. Anh thở dài, bế cô trở về phòng, đắp chăn cẩn thận. Trước khi rời khỏi, anh cúi xuống ghé sát tai cô thì thầm điều gì đó. Đáng tiếc là cô không nghe thấy.
Sáng hôm sau, anh thu dọn hành lý rời đi. Cô đứng sững nơi cửa phòng anh. Thời gian qua đối với cô mà nói giống như thiên trường địa cửu đến sáng hôm nay cô mới biết chẳng có gì là tồn tại mãi mãi.
“Cố gắng học, nếu em đỗ đại học X thì biết đâu chúng ta sẽ có cơ duyên gặp lại.” Nhìn sâu vào mắt người con gái đang đứng trước mặt, anh nói bằng giọng đầy luyến tiếc.
Câu nói này của anh như tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho cô.
Khẽ mỉm cười, cô nói. “Em tiễn anh một đoạn nhé!”
Tại sân ga, nước mắt cô vô thức tuôn ra. Anh không ngừng lau nước mắt cho cô sau đó lấy từ túi áo ra một nhành hoa giấy cài lên mái tóc cô. Anh ôm cô vào lòng rồi quay gót, không ngoảnh lại. Hình ảnh chiếc áo sơ mi trắng lập tức chìm vào biển người mênh mông.
Lam đưa bàn tay ngang mặt, lúc này cô chợt nhận ra điều gì đó, vội gọi tên anh thật to. Anh dừng chân, quay đầu lại, khẽ cười. Nụ cười thuần khiết ấy chính là cảnh tượng thanh xuân đẹp nhất. Còn cô sẽ là đóa hoa giấy màu hồng phấn, vì anh mà nở rộ, vì anh mà lụi tàn.
Thế giới rộng lớn, anh vượt ngàn sông núi đến trọ ở nhà cô suốt ba tháng hè ngắn ngủi rồi rời đi, không hứa hẹn điều gì. Anh tựa như cơn gió và đi cũng nhanh như gió. Quá khứ yêu thương từng câu chuyện ngọt ngào lan tỏa. Hình bóng anh cứ từng ngày làm nỗi nhớ mong trong cô thêm dài. Mẹ cô thấy con gái suốt ngày ủ rũ, bà an ủi. “Có duyên nhất định sẽ gặp lại.”
Anh cho cô rung động tình yêu thật đẹp. Cô trao cho anh thời thanh xuân phơi phới. Còn có sự nhớ nhung sâu sắc, một cái chạm tay rất khẽ, những giờ phút bên nhau cả vòng ôm thật ấm trong ngày tiễn biệt. Những điều này dù thời gian qua đi cũng không thể nào quên. Mỗi khi nhớ về, vừa ngọt ngào vừa đau thương. Đây chính là tình yêu. Dù cô có mong nhớ thế nào cũng không thể mang mùa hè năm ấy quay trở lại.
Học hành chăm chỉ, Lam thi đỗ vào đại học X nhưng anh đã rời trường. Cả gia đình cô dọn lên thành phố cách thị trấn hàng trăm cây số cho tiện bề đi lại. Mỗi mùa hè cô đều trở về quê hương mong gặp lại anh. Chẳng ai biết cô về là để đợi một người. Giàn hoa giấy trước hiên nhà vẫn nở. Cô đứng giữa ngàn cánh hoa rơi, chỉ còn lại nỗi hiu quạnh bên mình.
***
Nhớ thương chẳng thể cất lời, Lam dùng những con chữ để bày tỏ tình cảm và tâm sự của chính mình. Truyện cô gửi đi được đăng báo. Ai nấy đều ngậm ngùi khi đọc truyện của cô. Đỗ đại học là vì anh, viết văn cũng vì anh mặc cho những điều này anh không hề hay biết. Đôi khi cô suy nghĩ, mùa hè năm ấy anh không hẳn là chưa từng động lòng nếu không thì làm sao anh có những hành động lãng mạn như thế.
Học kỳ cuối, một vài lần chủ tịch hội sinh viên có nhắc tới Phong. Cô giả vờ như không biết gì thế nhưng những thành tích của anh trong quá khứ cô đều ghi nhớ. Học giỏi, gia thế giàu có, là niềm tự hào của trường, là đội trưởng của đội bóng rổ từng là bí thư đoàn, tính cách ôn hòa, nghiêm túc đứng đắn, không tự kiêu. Một người tốt đẹp như thế dĩ nhiên có rất nhiều cô gái vây quanh. Lam cảm thấy mình giống như loài hoa giấy không sắc không hương kia, chẳng yêu kiều như hoa hồng thì làm sao có thể níu bước chân người ngoái nhìn.
Bốn năm đại học trôi qua chóng vánh. Đầu tháng năm khắp nơi trong sân trường đâu đâu cũng là cảnh tượng chia ly buồn bã. Trong lúc làm hồ sơ xin việc làm, Lam nghe tin vài ngày nữa Phong sẽ về thăm trường xưa, dâng bằng thạc sĩ cho hiệu trưởng và nói lời cảm tạ. Cô cứ ngỡ là tin đồn nhưng nơi nào cũng dán đầy thông báo. Đọc những tờ giấy thông báo đó, cô bủn rủn cả tay chân.
Năm năm dài đằng đẵng. Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh tương phùng vô số lần đến cuối cùng cũng có cơ hội gặp anh nhưng cô lại lo âu không thôi. Hiện tại, anh có bạn gái chưa? Liệu anh đã kết hôn? Anh còn nhớ cô không? Thời gian năm năm không ngắn có thể sẽ xóa nhòa hình bóng cô trong trái tim anh.
Mấy ngày này, anh chàng chủ tịch hội sinh viên cứ hay trêu chọc cô, hễ thấy mặt là lại nhắc nhở cô hôm ấy nhớ đến. Thậm chí trước ngày Phong về, cậu ta còn gọi điện báo tin rằng anh vẫn còn độc thân, nếu cô có tình ý thì hãy mạnh dạn tiến tới. Cô rất sợ người khác đọc thấu suy nghĩ của mình, thấy cậu rất nhiệt tình thúc đẩy, cô có chút rụt rè.
Ngày anh về rồi cũng đến. Hội trưởng đông nghẹt. Lam nắm chặt hai tay lấy hết dũng cảm bước vào bên trong. Cô nhìn thấy anh đang từ từ bước lên sân khấu trong bộ âu phục màu trắng. Thần thái đĩnh đạc và ngời ngời như lúc xưa. Anh cúi chào, chậm rãi cất lời. Trái tim cô đột nhiên run rẩy. Chính là anh – người mà cô đã quen biết năm năm về trước. Vẫn là nụ cười thanh thuần thuở thiếu niên từng làm tim cô loạn nhịp. Trong lúc anh diễn thuyết, ánh mắt cô không rời đi nơi khác, chỉ mong phút giây này là vĩnh hằng. Khoảng thời gian đó cho đến lúc kết thúc buổi diễn thuyết, nhiều sinh viên nhìn anh bằng con mắt đầy thán phục. Cô lặng lẽ rời khỏi hội trường. Cuộc trùng phùng trong trí tưởng tượng của cô không phải nơi này càng không phải có nhiều người. Cô chỉ muốn gặp lại anh ngay tại thời điểm bắt đầu.
Hôm sau, Phong có buổi đàm thoại trực tiếp sinh viên trong trường. Lam có đến tham dự nhưng cô ngồi ở hàng ghế cuối. Anh chia sẻ những kinh nghiệm về chuyện học tập, công việc sau khi ra trường, những chuyện từng trải khi xuất ngoại… Càng về cuối các câu hỏi đặt ra cho anh hầu hết là chuyện riêng tư của anh.
“Hiện tại cậu đã có bạn gái chưa?”
Anh cười hiền. “Vẫn chưa, phải xem duyên phận thế nào đã.”
Ngồi ở phía cuối, Lam không ngừng tự hỏi bản thân cuộc gặp gỡ vào mùa hè năm năm trước có chăng là sự sắp xếp của duyên phận?
Người chủ trì hỏi tiếp. “Hình mẫu người yêu lý tưởng của cậu là gì?”
Ngay lập tức đám nữ sinh bên dưới hét lớn.
“Có vẻ như đây là câu hỏi quá quen thuộc, tôi sẽ hỏi cậu một câu khác nhé. Cậu mong cuộc gặp trong mơ của mình với người đó sẽ diễn ra ở đâu?”
Anh rơi vào trạng thái mơ màng. Đôi mắt nhìn xa xăm rồi anh cất giọng. “Ở một nơi có những cánh hoa giấy rơi.”
“Tại sao lại là hoa giấy mà không phải là một loài hoa kiêu kỳ nào khác?”
“Hoa giấy không sắc không hương là biểu tượng của sự sum vầy. Nhiều năm qua tôi bận rộn nên chưa thể trở về nơi ấy được.”
“Chắc hẳn nơi ấy có một người rất quan trọng với cậu?”
Anh gật nhẹ. Cái gật đầu khiến những cô nàng tương tư anh tỏ ra thất vọng tràn trề.
“Cậu sẽ trở về chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Lỡ như cô ấy đã lấy chồng hoặc đã lãng quên cậu rồi thì sao?”
Anh đáp mà không một giây suy nghĩ. “Tôi có cảm giác là cô ấy vẫn đang chờ tôi.”
Người chủ trì liên tục hỏi, anh trả lời tất cả nhưng Lam không còn nghe thấy gì nữa. Cô bước xuống cầu thang, khóe mắt se cay. Hóa ra trong những năm qua anh vẫn luôn nhớ tới cô, vẫn mong cơ hội để gặp lại cô như cô vẫn luôn chờ anh từng ngày. Người ta nói khi gặp lần thứ hai nếu cảm giác vẫn vẹn nguyên như lần đầu thì đó chính là tình yêu đích thực.
Mùa hè vừa gõ cửa, cô lại trở về cố hương. Lần trở về này cô mang tâm trạng thảnh thơi. Chỉ cần biết rằng anh vẫn sống tốt, chưa từng quên cô, điều này đã đủ mãn nguyện rồi. Cô bước đi trong sân. Hoa giấy rụng đầy. Cảnh vật không hề thay đổi. Từng cánh hoa, từng ngóc ngách vẫn in dấu kỷ niệm.
Chợt, một vòng hoa đội lên đầu Lam. Cô quay người lại. Anh đứng đấy, sau lưng anh, hoàng hôn tím thẫm. Sắc tím mỹ lệ như được xé ra từ trong tranh.
Khóe mi cô ướt nhòe. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh bối rối lau nước mắt và ôm cô vào lòng. Cái ôm ấm áp tựa như mùa hè biệt ly năm ấy, ngay cả mùi hương trên người anh cũng tỏa ra dễ chịu. Cô muốn nói “Anh trở về, em thật sự rất vui” nhưng niềm vui quá lớn, cô chỉ có thể nép đầu vào ngực anh mà nức nở.
“Anh sẽ không bỏ lỡ em thêm một lần nào nữa.” Phong nói.
Cơn gió thoảng qua mang theo những cánh hoa bay rợp bầu trời, như chào mừng cho mối nhân duyên được vẹn tròn sau nhiều năm phân ly.