Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 32: Trong nguy khốn gặp bằng hữu
Ngày hôm sau, Hạo Phong dẫn đầu đoàn người hơn trăm người mang theo lương thực, quần áo, thuốc men đến thôn Trấn Vũ.
Thôn Trấn Vũ là một vùng trũng, thấp nhất Phong quốc. Nên khi nước lũ tràn về, dường như toàn bộ đều bị ngập chìm trong nước. Những người sống sót được hầu hết đã may mắn kịp chạy lên những vùng cao hơn, hoặc leo lên mái nhà. Còn lại đều bị lũ cuốn đi, mất tích hoặc mất mạng.
Đường đi mỗi lúc một xấu. Đất đỏ nhão nhoét sau khi bị trận mưa lũ càn quét. Đoàn người Hạo Phong phải rất vất vả mới tới được nơi những người dân bị nạn. Họ phát lương thực, quần áo cho người ở vùng cao hơn, rồi tiếp tục đi đến những vùng trũng thấp. Có những nơi đoàn người Hạo Phong phải đi thuyền đến từng nhà để cứu trợ. Chàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh lũ lụt thương tâm như thế này, trong lòng đau xót không thôi. Xung quanh bao la sóng nước. Nơi từng là tổ ấm, che mưa che gió trong tích tắc đã tan hoang không còn gì. Người thân yêu kề cận, có ai ngờ đâu một sớm mai phải chịu cảnh ly tan.
“Đã phát hết chưa?” Hạo Phong hỏi thuộc hạ.
“Bẩm điện hạ, vùng ngoài đã xong. Nhưng còn những hộ dân ở sâu trong kia, càng đi nước ngập càng cao, lên tới tận nóc nhà.”
“Mau đi tiếp, xem có ai còn kẹt lại trên nóc nhà không, đưa từng người đến nơi an toàn.”
“Tuân lệnh.”
Hạo Phong và một số người cùng nhau tiến sâu hơn. Cuối cùng sau bao nỗ lực, những người gặp nạn đã được cứu thoát. Người dân được cứu sống vô cùng cảm kích quỳ xuống tạ ơn. Chàng lúng túng đỡ họ dậy:
“Đừng khách sáo. Chúng tôi chỉ làm những chuyện nên làm thôi mà. Hiện tại nhà cửa đã trôi mất, bà con có thể đến làng Viễn Phương kế bên ở tạm. Chúng tôi đã sắp xếp chỗ ở cho bà con rồi. Còn những thiệt hại tại thôn Trấn Vũ, sau khi nước rút, chúng tôi sẽ cử người đến để khắc phục và xây dựng lại nhà cửa cho mọi người.”
Những người bị mất nhà mất cửa nghe chàng nói vậy cảm động khóc lóc vang vọng cả góc trời.
Qua thôn Trấn Vũ, đi về phía vùng cao hơn là tới làng Dạ Nguyệt. Làng này vừa trải qua một trận lỡ đất kinh hoàng, chôn vùi nhiều nhà cửa lẫn người dân. Đoàn người Hạo Phong vừa tới nơi đã nghe một vài người la lên:
“Gia đình của thím Vương bị vùi dưới đống đất đá, người không thấy nhưng nghe tiếng kêu. Làm thế nào để cứu họ ra đây?”
Hạo Phong nhìn đống đổ nát trước mặt, tiếng kêu cứu vang vọng nhưng người thì không thấy đâu. Chàng lệnh cho những thanh niên khỏe mạnh nhất đào đất để cứu người mắc kẹt ra ngoài. Bùn đất nhão nhoét sau cơn mưa lớn, ngôi nhà bị chôn vùi, đồ đạc ngổn ngang. Đang đào được phân nửa, bỗng một người giật mình khi nhìn thấy một cánh tay lòi ra, không còn cựa quậy. Người nọ cẩn thận đào tiếp, cuối cùng đào ra một xác chết, là của thím Vương.
Mọi người chứng kiến cái chết của thím Vương, ai cũng mủi lòng xót thương. Nhưng tiếng kêu vẫn vang vọng bên trong đống đổ nát. Một người nói:
“Điện hạ, nếu tiếp tục đào, nơi này sẽ không chịu được mà đổ sập. Hiện tại bên trong có một lỗ nhỏ, tiếng kêu rất gần đó, nhưng nếu mạo hiểm thì e là tất cả sẽ bị chôn vùi cùng với đất cát.”
Hạo Phong nhìn sự chênh vênh của đống đổ nát, lòng rối như tơ vò. Chàng không muốn bỏ mặc đứa trẻ, nhưng cũng không muốn hy sinh mạng sống của những người có mặt ở đây. Cuối cùng chàng giật lấy cái xẻng trên tay người đứng gần đó:
“Để ta. Các người mau lui ra xa đi.”
“Điện hạ! Không được đâu! Rất nguy hiểm! Nếu ngài có mệnh hệ nào, đại điện hạ sẽ băm vằm chúng nô tài ra mất.”
Lại còn có cái vị tứ điện hạ hắc ám kia nữa. Mặc dù hắn đang ở rất xa, nhưng nếu hay tin Hạo Phong gặp bất trắc, hết mười phần sẽ quay trở về lột da bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến chàng.
Hạo Phong dĩ nhiên không thèm nghe lời khuyên:
“Mặc kệ ta! Các người có người thân, không nên mạo hiểm.”
Thạch Đầu đứng bên cạnh thấy chàng nhất quyết không nghe lời mọi người, bèn nói:
“Thuộc hạ sẽ đi cùng ngài.”
Tiểu Thanh bù lu bù loa nắm tay hai người kéo lại:
“Đừng mà! Hay bỏ đi!”
Thạch Đầu gỡ tay nàng ra, trấn an:
“Đừng lo, ta sẽ bảo vệ điện hạ an toàn.”
Nói rồi, gã mặc kệ Tiểu Thanh sắp khóc tới nơi, cùng Hạo Phong đi đến cái lỗ nhỏ nơi phát ra tiếng kêu cứu.
Hạo Phong gọi to:
“Cậu bé, có nghe ta nói không?”
Một tiếng kêu vang vọng từ trong, Hạo Phong quan sát xung quanh, thận trọng tiếp tục đào.
Sau một hồi nỗ lực, Hạo Phong đã chạm vào cánh tay của một cậu bé chừng bảy, tám tuổi. Chàng nhìn thấy trên đỉnh đầu là những thân cây nằm ngang dọc, như chực chờ đổ sập xuống người mình, khẩn trương nói:
“Không sao đâu, nắm lấy tay ta. Ta sẽ đưa nhóc ra ngoài.”
Nói rồi, chàng nắm tay cậu bé, thử kéo lên, nhưng thân dưới của cậu bị mắc kẹt, không tài nào cử động. Hạo Phong đổ mồ hôi hột, nhìn xung quanh cậu là những tảng đá to và nặng. Chàng quay sang Thạch Đầu, nói:
“Anh Thạch Đầu, giúp em giữ lấy tay cậu bé.”
Nói rồi, chàng đánh liều, dùng sức kéo một tảng đá ra. Một tiếng rầm vang bên trên, đất đá thi nhau rớt xuống người. Hạo Phong chồm cả người lên che cho Thạch Đầu và cậu bé, đồng thời đưa tay chắn trên đầu mình. Toàn thân chàng lấm lem bùn đất. Áo trắng cũng đã nhuốm màu đất ngả sang nâu.
Thạch Đầu bị doạ một phen cả kinh:
“Điện hạ có sao không?”
Hạo Phong bị đám bụi làm cho ho sặc sụa:
“Em không sao.”
Khi đám đất đá đã rơi hết, chỉ còn lại bụi bay lả tả, chàng lại nhấc thêm một tảng đá. Lần này may mắn không có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng sau bao nỗ lực, Thạch Đầu đã có thể lôi được cậu bé từ trong đống đổ nát ra ngoài.
Hạo Phong vui mừng, bảo Thạch Đầu bồng cậu lên, mau chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm. Ai ngờ vừa xoay lưng lại, liền nghe rầm rập bên trên. Chàng cùng Thạch Đầu hốt hoảng phi thân bỏ chạy, bất ngờ bị một cành cây rơi xuống chắn ngang trước mặt.
Hạo Phong nhìn thấy Thạch Đầu đã ôm cậu bé chạy thoát thân, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chàng nhìn trên đầu là khối đất đá lẫn cây cối đang đổ sập xuống người mình, nghĩ bụng không xong rồi, đành nhắm tịt mắt phó mặc cho số phận.
Thạch Đầu đang chạy nửa chừng không thấy Hạo Phong đâu, quay đầu lại đã thấy chàng đang ở trong tình trạng thập tử nhất sinh, chỉ biết gào lên trong vô vọng:
“Điện hạ!”
May sao, đang lúc tưởng chừng như kết thúc tất cả, Hạo Phong bỗng cảm nhận ngang hông có một bàn tay giữ chặt lấy chàng. Cả người đột nhiên nhẹ tênh rồi bị nhấc bổng lên không trung. Khi định thần lại, chàng đã thấy mình nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Phía sau lưng, lớp đất đá rơi ầm ầm, chôn vùi nơi chàng vừa mới rời khỏi ban nãy.
Hạo Phong ngây ra:
“Tứ ca?”
Nhưng chàng đã nhầm. Người vừa cứu chàng, cũng có thân hình cao lớn hệt Kỳ Phong, vẻ ngoài tuấn tú bất phàm. Tuy nhiên, gương mặt hoàn toàn xa lạ khiến Hạo Phong bất giác cảm thấy hụt hẫng.
Người nọ đặt chàng xuống đất, mỉm cười nói:
“Thần là Vi Hàn.”
“Vi Hàn?”
“Thần chỉ là một quan tri huyện nhỏ, đi theo làm nhiệm vụ mà thôi, không đáng để điện hạ bận tâm.”
“Bất cứ ai có tấm lòng giúp dân, đều là những người nhân hậu, rất đáng bận tâm đó chứ. Rất vui vì quen biết Vi Hàn đại nhân.”
Vi Hàn xua tay nói:
“Điện hạ đừng khách sáo vậy. Cứ gọi thần là Vi Hàn.”
“Vậy… đại nhân trông có vẻ lớn tuổi hơn, gọi là anh Hàn được chứ? Anh gọi em là Hạo Phong là được rồi.”
Vi Hàn mỉm cười tươi rói:
“Được, thống nhất như vậy nhé.”
Hạo Phong không quên ngoái nhìn đống đổ nát phía xa kia. Quang cảnh chàng chưa bao giờ nghĩ tới, nay lại hiện ra sống động đến đáng sợ. Sinh mạng con người thật nhỏ bé, trong chớp mắt đã bị thiên nhiên nuốt chửng. Thì ra, trên đời này còn có rất nhiều người sống cảnh lầm than. Chút buồn rầu cỏn con của chàng nào có sá gì. Trước đây chàng đã quá nông cạn, chỉ biết có thế giới nhỏ bé của bản thân, mà không hay nhân gian vô cùng rộng lớn. Đã đến lúc chàng thoát ra khỏi vỏ ốc an toàn rồi.
Hạo Phong thoát nạn khiến Thạch Đầu mừng rỡ không thôi. Nhưng gã lại bị Tiểu Thanh giận mất mấy ngày trời. Nàng đứng bên này chứng kiến hết tất cả. Đã dặn là bằng bất cứ giá nào cũng phải đặt an toàn của chàng lên trên hết, vậy mà gã lại bỏ mặc chàng suýt chết. Chính vì vậy mà ngay sau đó, nàng giận tím mặt, không thèm nói chuyện với gã nữa.
Nơi đoàn người Hạo Phong tiếp tục dừng chân là làng Thanh Hoa. Lần này chàng có thêm một người bạn đồng hành mới là Vi Hàn. Tuy mới gặp nhau nhưng hai người rất tâm đầu ý hợp, vừa đi vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.
“Anh trẻ như vậy mà đã lập gia đình rồi sao?”
Vi Hàn ngại ngùng gãi đầu:
“Là do ta ham vui quá sớm đó mà.”
Hạo Phong cười:
“Chắc hẳn anh rất yêu thương vợ mình.”
Vi Hàn lại được dịp đỏ mặt, vội đánh trống lãng:
“Còn em thì sao? Đã có ý trung nhân chưa?”
Hạo Phong cúi mặt, buồn bã lắc đầu:
“Vẫn chưa.”
Thái độ này của chàng làm sao che giấu được Vi Hàn:
“Nhìn vẻ mặt của em, ta biết ngay là nói dối.”
Hạo Phong gượng cười, rồi phi ngựa vượt lên phía trước. Vi Hàn biết chàng không muốn đề cập tới chuyện này, nên cũng chẳng hỏi thêm, vội đuổi theo sau.