Dị Nhân Ăn Thịt Người - Chương 3
Đến chiều khi tan học, Tiểu Bạch lặng lẽ dọn dẹp tập sách rồi đứng dậy quay lưng đi. Cậu nán lại một chút nhìn A Long đang dọn dẹp đồ đạc, trên khuôn mặt của Tiểu Bạch thoáng có chút buồn.
“Tao đi trước đây, mày cứ về trước, khỏi đợi tao.” Tiểu Bạch không hề ngoảnh mặt nhìn A Long mà nói.
“Đợi chút, tao đi với mày.” A Long mới đây đã dọn xong đứng kế bên Tiểu Bạch lúc nào không hay.
Tiểu Bạch nhìn A Long rồi mặt vẫn lạnh như tờ đồng ý rồi chỉ huy A Long mau đi lấy xe. Tuy là làm mặt lạnh nhưng nét buồn bã khi nãy đã biến mất, nhường lại cho sự vui vẻ. Nét mặt của Tiểu Bạch thay đổi vừa nhanh vừa không lộ liễu, vậy mà lại có người nhìn thấy hết mà lén nhoẻn miệng cười.
***
Tiểu Bạch vừa mới leo lên xe A Long thì có chiếc xe máy chạy đến dừng lại kế bên. Thì ra là Thanh với Thảo, Thanh bảo Thảo bây giờ khoẻ rồi có thể đi chung đến ngôi nhà hoang. Tiểu Bạch cười nói Thanh với Thảo cứ đi trước, cậu cần phải đi mua ít đồ rồi mới tới.
Sau khi vòng về nhà Tiểu Bạch lấy nón bảo hiểm xong, cậu chạy ra hỏi A Long có biết chỗ nào bán vũ khí chui không. Lần cuối cùng Tiểu Bạch mua vài con dao găm ở một con hẻm nhỏ gần nhà, mà chỗ đấy dẹp lâu lắm rồi.
A Long gật đầu nói “Biết” rồi bảo Tiểu Bạch nhanh lên xe. Lần này Tiểu Bạch đã rút kinh nghiệm từ lần trước, nên vừa leo lên xe là ôm chặt A Long. Không cần biết A Long có cảm thấy khó chịu hay không nhưng mạng nhỏ này của cậu quan trọng hơn.
Khi mua xong vài viên lựu đạn nhỏ và dao lưỡi dài xong hai người mới đến ngôi nhà hoang. Cả bọn cùng nhau đi vào, Tiểu Bạch cầm đèn pin soi tới soi lui không nhìn thấy manh mối nào liền thở dài ngán ngẫm.
Tiểu Bạch gọi lớn hỏi Thanh với Thảo bên kia có tìm được gì không nhưng không thấy ai trả lời cả. Tiểu Bạch định đứng dậy đi tìm Thanh với Thảo, bỗng từ đâu ở phía sau có một dị nhân xông đến, đầu của nó dài ra và tấn công vào Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch sợ đến nỗi ngã nhào ra đất, còn tưởng bản thân sẽ phải mất mạng tại ngôi nhà hoang này rồi nhưng trong phút chốc, cậu không còn nghe thấy tiếng động gì cả. Tiểu Bạch từ từ mở mắt ra nhìn thấy đầu của dị nhân đã nằm dưới đất, nằm cách xa thân vài mét. Xung quanh đầu của dị nhân kia có thứ dung dịch gì đó nhớp nháp màu xanh lục, trông thật gớm ghiếc và khiến người ta buồn nôn.
Thanh và Thảo lúc này chạy ra hỏi xem Tiểu Bạch có làm sao không, cả hai đang mãi tìm manh mối mà không nghe thấy Tiểu Bạch.
A Long dìu Tiểu Bạch trên vai nói: “Hôm nay tới đây thôi, bữa sau tính tiếp.”
Thanh với Thảo cười cười gật đầu nói không nên ở nơi nguy hiểm này quá lâu được. Vừa nói xong thì lại có thêm một dị nhân xuất hiện, nó nhìn thấy xác dị nhân kia khi nãy bị chặt đầu liền rống lên một âm thanh chói tai. Dị nhân lập tức phóng cái đầu to tướng đầu răng nanh kia vào phía A Long. Vì là trực diện nên A Long không kịp nhanh tay chặt đầu dị nhân, cậu đang cố gắng dùng cây dao lưỡi dài trên tay chặn không cho hàm răng thối kia chạm vào người.
Tiểu Bạch đứng phía sau dần dần lấy lại bình tĩnh, thấy A Long sắp không chịu được liền rút trong túi ra một quả lựu đạn nhỏ, cậu lấy mồi lửa ra định châm lửa thì Thảo chạy đến cản.
“Ê mày đừng có châm lửa, châm vậy sẽ nguy hiểm lắm. Nếu lỡ nó nổ banh xác cả đám thì biết phải làm sao!?” Thảo nắm lấy cổ tay của Tiểu Bạch nói.
Hai đầu mày của Tiểu Bạch hơi nhíu lại rồi giãn ra nói cái này sẽ không giết hết cả đám được, lúc mua cậu đã hỏi kỹ người bán rồi. Nói đoạn Thanh cũng lên tiếng nói làm sao biết chắc được, đã là lựu đạn thì không nổ chết người cũng sẽ gây thương tích, tốt nhất là không nên dùng tới.
Tiểu Bạch lúc này nổi đoá lên quát: “Sao nay hai đứa bây kì cục vậy, mau tránh ra để tao cứu A Long, nó sắp không kháng cự được nữa rồi.”
Song Tiểu Bạch vùng cổ tay ra khỏi tay Thảo rồi chạy tới chỗ A Long, cậu châm lửa lên rồi nhìn A Long dũng cảm nói: “Để tao giúp mày.”
A Long nhìn thấy lựu đạn đang cháy trên tay Tiểu Bạch liền hiểu ý gật đầu. Tiểu Bạch chạy nhanh tới quăng quả lựu đạn gần sắp nổ đến nơi kia thẳng vào cổ họng của dị nhân. Nhanh chóng cả hai cùng chạy ra khỏi căn nhà, A Long đặt tay lên vai Tiểu Bạch ân cần hỏi cậu không sao chứ, khi nãy A Long cứ tưởng Tiểu Bạch thật sự sẽ bị cắn chết rồi.
Tiểu Bạch nhìn A Long cười nói mình không sao, cậu muốn quay trở vô xem cảnh dị nhân kia nát thây như thế nào, để còn biết công lực của quả lựu đạn nhỏ tới đâu. A Long hơi chau mày tỏ vẻ không thuận ý lắm nhưng rồi cũng đi vào cùng Tiểu Bạch.
Bên trong căn nhà lúc này xung quanh đều nhày nhụa, những mảng bám màu xanh lục nhớp nháp bốc mùi khó chịu. Tiểu Bạch nhếch miệng cười “Ha” một tiếng rồi nói: “Quả lựu đạn này tuy nhỏ mà võ công thâm hậu thiệt nha, nổ banh chành không còn gì luôn.”
Thảo đứng kế bên cười như không cười nói mình đói bụng muốn đi ăn gì đó nên cùng Thanh đi trước. Tiểu Bạch khó hiểu hỏi sao không cùng đi chung, dù gì cậu với A Long cũng chưa ăn gì.
Thảo cười gượng nói Tiểu Bạch không cần khách sáo, Thảo muốn nhường không gian riêng cho Tiểu Bạch với A Long nên không làm phiền nữa.
Tối hôm đó, Tiểu Bạch và A Long cùng Tuấn và Hương ở Nhà A Long vừa ăn tối vừa bàn chuyện về Thanh, Thảo. Tuấn nghe Tiểu Bạch kể xong liền đập bàn phán: “Tao chắc chắn luôn, hai đứa nó chính là bị biến thành dị nhân rồi.”
Hương ngồi kế bên đưa tay lên nhéo lỗ tai của Tuấn cười, nghiến răng nói: “Anh yêu à, trong lúc ăn đừng có đập bàn, nghe không hả?!”
“Dạ nghe, dạ nghe.” Tuấn “A” lên rồi liền đáp.
Tiểu Bạch ngồi đối diện thấy vậy có chút ganh tị, sao hai người họ lại có thể tự nhiên thể hiện như vậy chứ, dù là có cãi nhau thì trông vẫn rất thoải mái. Không giống như cậu với A Long, từ khi biết bản thân cậu thích A Long thì mọi thứ cứ trở nên gượng gạo làm sao.
A Long nhìn Tiểu Bạch từ nãy giờ, trông thấy Tiểu Bạch cứ suy tư chuyện gì rồi lại tỏ vẻ buồn rầu nên mở miệng hỏi Tiểu Bạch đang lo lắng cho Thanh và Thảo sao. Tiểu Bạch cười cười rồi “ừm” thuận theo lối nghĩ của A Long. Tuy nói cái suy nghĩ vừa rồi không phải là lo cho cặp Thanh – Thảo nhưng nghe vậy cậu cũng rất lo cho Thanh và Thảo thật.
Nếu cả hai đều là dị nhân thì biết phải đối mặt như thế nào đây, dù gì cũng làm bạn bè từ năm nhất rồi. A Long tiếp lời, gợi ý cho cả bọn nên đi theo dõi cặp Thanh – Thảo, vừa có thể xác minh hai người đó có phải là dị nhân hay không, lại vừa quan sát được dị nhân có điểm yếu gì không.
Tiểu Bạch búng tay ra tiếng, miệng cười nhìn A Long khen tới khen lui. Người ít nói thường rất thông minh là đúng thật. Quả là A Long, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, vừa giàu nữa, đúng là gu của Tiểu Bạch rồi.
Tiểu Bạch nhớ ra một chuyện, quay sang nói với Tuấn với Hương rằng ăn nhanh rồi chia nhau ra hành động. Tiểu Bạch với Hương sẽ đi theo dõi cặp Thanh – Thảo, còn A Long với Tuấn sẽ đi ghé chợ đen mua vũ khí.
***
A Long đi với Tuấn đến chợ đen, không gian nhỏ hẹp âm u, A Long lại chỉ biết im lặng nhìn về phía trước mà đi, chỉ nghe được tiếng gió và âm khí luồn qua khiến Tuấn lạnh cả sống lưng. Tuấn thầm nghĩ hai người đàn ông đi với nhau thì nói gì cho không khí bớt ảm đạm đây. Nghĩ một hồi Tuấn mở miệng bắt chuyện:
“Ê Long, tao thấy hình như Tiểu Bạch thích mày đó, mày nghĩ sao?”
A Long hơi tròn mắt quay sang nhìn Tuấn tỏ vẻ ngạc nhiên. Long hỏi lại Tuấn nói thật hay giả vậy, Tuấn cười cười nói: “Ai da, chắc là mày không thích Tiểu Bạch rồi, đó giờ mày là trai thẳng nhỉ!?”
Trai thẳng sao, Tuấn nghĩ gì mà lại nói thế, nếu là trai thẳng thì hai năm qua A Long cậu ta chẳng thèm đi chơi với bọn này, tám đứa thì đã có hơn phân nửa là đồng tính rồi, lại nói nếu không thích Tiểu Bạch thì hà cớ gì cậu cứ ngày ngày ở bên? Thật đúng tên Tuấn ngốc này chỉ có mỗi Hương là thích nổi hắn thôi.
A Long thở dài nói: “Tới nơi rồi, lựa vũ khí lẹ đi rồi tới chỗ Tiểu Bạch.”
“Coi kìa, tỏ vẻ không thích mà lúc nào mở miệng của Tiểu Bạch này Tiểu Bạch nọ. Sợ người ta không biết sao cái tên biệt nữu* này!
*Biệt nữu: người có suy nghĩ và hành động khác nhau (nghĩ một đằng làm một nẻo).
***
Ở bên phía Tiểu Bạch và Hương, hai người đang núp ở phía xa xa sau chiếc xe hơi. Hai người cầm chiếc ống nhòm nhìn ra phía xa, nơi Thanh với Hương đang ở. Hai người họ đi ra, cả hai đều mặc đồ đen, nếu Thanh không đội thêm chiếc nón kết thì khó phân biệt ai là Thanh, ai là Thảo.
Đi thẳng được một đoạn, hai người họ liền ngó trước ngó sau quẹo vào trong một con hẻm. Qua khỏi con hẻm dẫn đến một nơi kín đáo ít ai lui tới, khu vực này nhìn như khu ổ chuột, không khí ẩm thấp lại thoang thoáng mùi như chuột chết.
Cũng may ở khu vực này có vài thùng xăng chất đống, Tiểu Bạch và Hương có thể nắp ngay sau đó. Hai người họ thập thò quan sát thì thấy có hai người họ đang đứng nói chuyện với hai người nào khác nữa, nhưng vì hai người đó đứng sau thân cây nên chẳng nhìn rõ hai người đó là ai.
Nói đoạn Thanh và Thảo quay tới lui nhìn dáo dác rồi dẫn hai người kia đi vào trong một căn nhà cũ kỹ. Trông hai người mà Thanh với Thảo nói chuyện rất quen thuộc, tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng hình như là đã gặp ở đâu rồi. Người nam tóc muối tiêu, dáng cao gầy, còn người nữ thì xoã tóc, dáng thon gọn. Tuy cả hai đều mặc đồ đen nhưng người phụ nữ đó, Tiểu Bạch có cảm giác hình như gặp rất thường xuyên, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai.
(Còn tiếp)