Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 13: Nhà của ta đâu?
Đêm dài dần buông xuống điện Thanh Phong. Vì chuyện chiều nay, mà Hạo Phong lại da diết nhớ tới núi Đàm Hoa, nhớ tới ngôi nhà nhỏ chàng từng sinh sống. Trằn trọc mãi không ngủ được, chàng khoác vội chiếc áo choàng mỏng, ngồi vào bàn, nâng bút vẽ. Ánh đèn hắt lên gương mặt xinh đẹp càng làm tăng nét sầu vời vợi. Bỗng có một bàn tay từ đâu đặt lên vai chàng:
“Sao còn chưa ngủ? Em đang vẽ gì vậy?”
Hạo Phong giật mình nhìn lên, đã thấy gương mặt của Kỳ Phong gần sát bên, hai hàng lông mày của hắn chau lại không vui. Hạo Phong dừng bút, mỉm cười:
“Em ngủ không được…”
“Lại nhớ nhà sao?”
Chàng khẽ gật đầu. Kỳ Phong liếc nhìn bức tranh còn dang dở, rồi cầm nó lên hỏi:
“Sao lại vẽ con hổ chột mắt?”
Chàng sực nhớ ra chưa từng kể về Bạch Hổ cho hắn nghe, liền nói:
“Nó là người bạn đầu tiên của em.”
Kỳ Phong trầm ngâm nhìn bức vẽ:
“Người và hổ cũng có thể làm bạn sao?”
Đôi mắt Hạo Phong ánh lên tia hạnh phúc:
“Dĩ nhiên rồi! Bạch Hổ tuy nhìn có vẻ hung dữ nhưng rất tốt, lại còn rất hiền lành nữa.”
Kỳ Phong ngó nghiêng ngó dọc, chẳng thấy chỗ nào là “rất hiền lành” như lời chàng nói, trong lòng cực kỳ khó chịu:
“Em có vẻ rất thích nó?”
“Vâng.” Hạo Phong lại mỉm cười, nụ cười làm Kỳ Phong cảm thấy rộn rạo, không thoải mái mà chẳng thể nào cắt nghĩa được tại sao.
“Em muốn về nhà, là vì có nó đúng không?”
Hạo Phong vui vẻ trả lời, ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ thứ gì trên đời:
“Đúng vậy.”
Nét mặt Kỳ Phong sa sầm lại:
“Nếu được lựa chọn, em muốn ở đây, hay quay về đó?”
Hạo Phong không hiểu tại sao Kỳ Phong lại hỏi vậy, trong lòng nghĩ gì nói đó:
“Em dĩ nhiên là muốn quay về núi Đàm Hoa rồi.”
Vừa dứt câu, bức tranh trong tay Kỳ Phong bỗng dưng bị vò nát. Hạo Phong chẳng hiểu vì sao đang yên đang lành hắn lại nổi giận, vội vàng giật lấy bức tranh:
“Trả cho em!”
Kỳ Phong nhìn chàng bằng ánh mắt khó hiểu, hạ giọng nói:
“Nếu ta không trả?”
Hạo Phong cắn chặt răng, nếu hắn không trả thì chàng có thể làm được gì chứ? Chàng chưa bao giờ được phép quyết định bất cứ thứ gì trong cuộc đời mình. Ngay cả một bức tranh thôi mà cũng chẳng được vẽ theo ý nguyện. Hạo Phong buông tiếng thở dài, đôi mắt buồn rũ xuống cam chịu:
“Thôi vậy…”
Nói rồi chàng ghé môi vào chiếc đèn, thổi tắt ngọn lửa đang lập lòe cháy, lẳng lặng leo lên giường, nằm xuống.
Kỳ Phong cảm thấy mình hành động vô cùng trẻ con, liền đặt bức tranh trở lại lên bàn, rồi quay về phòng.
Sáng hôm sau khi Hạo Phong tỉnh giấc, Kỳ Phong đã không còn ở điện Thanh Phong. Hắn không chờ chàng thức dậy như mọi hôm, cùng nhau dùng bữa sáng, nhấp chút trà nóng mà đã vội vào triều từ sớm. Hạo Phong cảm thấy lạ, nhưng nghĩ chắc anh trai có việc gấp nên mới không kịp tạm biệt chàng mà thôi.
Hạo Phong cứ thế, quanh quẩn tại điện Thanh Phong, nhàn nhã đọc sách, vẽ tranh, chờ đợi ngày mau qua. Thói quen này ban đầu có chút cô đơn, tịch mịch, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, chàng không những cảm thấy nhàm chán, mà dần cho đó là chuyện hiển nhiên.
Bà Lý đã từng nói, nếu muốn tồn tại chốn cung đình, một là phải thật tàn nhẫn, hai là thật an phận. Hạo Phong chọn an phận, ngày ngày bình yên không màng thế sự, ở bên Kỳ Phong, mong tình anh em luôn keo sơn vững bền. Nhưng giờ phút này, có một điều gì đó rất lạ cứ quấn lấy tâm trí, khiến chàng không tài nào lý giải.
Hạo Phong buồn chán nhìn sắc trời dần chuyển đen, mà Kỳ Phong thì vẫn chưa thấy bóng dáng. Cho đến tận tối mịt, chàng bỗng nghe tiếng mở cửa. Kỳ Phong xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào, toàn thân nồng nặc mùi rượu, dựa hẳn vào người cận vệ Lâm Y.
Hạo Phong chưa từng thấy Kỳ Phong say đến vậy, lo lắng chạy đến hỏi:
“Sao lại uống nhiều như vậy?”
Lâm Y nhìn Kỳ Phong rồi thở dài:
“Sáng nay tâm tình điện hạ không được tốt. Sau khi bãi triều, ngài ấy đi săn cả ngày, rồi tìm thuộc hạ uống rượu. Thuộc hạ khuyên mãi mới chịu về.”
Hạo Phong lập tức đỡ lấy Kỳ Phong, cùng Lâm Y đưa hắn vào trong phòng. Khi hắn đã yên vị trên giường, Lâm Y mới cúi mình lui đi.
Vừa lúc đó, cung nữ mang chậu và khăn tới, Hạo Phong phất tay bảo:
“Để ta.”
Cung nữ đi rồi, chàng nhúng khăn vào chậu nước ấm, nới lỏng cổ áo, lau người cho Kỳ Phong. Kỳ Phong mơ mơ màng màng, nhìn thấy trước mặt là dung mạo tuyệt đẹp, như hư như thực. Sao đôi mày kia lại nhíu chặt nữa rồi, hắn đưa tay, chạm nhẹ giữa ấn đường của chàng:
“Đã nói bao nhiêu lần, nơi này phải thả lỏng. Đừng để xuất hiện nếp nhăn.”
Hạo Phong biết hắn say, gạt tay hắn ra, dịu dàng nói:
“Anh đừng quấy, em lau người rồi thay y phục cho anh.”
Kỳ Phong ngay lập tức bắt lấy bàn tay thon dài của chàng, đôi mắt mờ mịt nhìn chàng đăm đăm, hai má vì say mà đỏ ửng. Hạo Phong vội rụt tay lại, nhưng hắn bất ngờ kéo chàng ngã vào trong lòng. Hơi thở ấm nóng từ bờ ngực của hắn làm chàng choáng ngợp. Kỳ Phong thì thào bên tai chàng:
“Nhà là gì?”
Hạo Phong mở to mắt ngạc nhiên nhìn hắn, sao tự dưng lại hỏi câu này. Kỳ Phong vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
“Nhà là gì?”
Hạo Phong biết nếu không có câu trả lời, chắc chắn hắn sẽ không để yên cho chàng thoát khỏi đêm nay, ngập ngừng một lát, rồi nói:
“Hồng trần chìm nổi mấy phen,
Nơi nào ấm áp, thân quen là nhà.”
Kỳ Phong nghe không hiểu, nơi nào ấm áp, nơi nào thân quen? Hắn có sao? Hạo Phong có không? Từ khi sinh ra, hắn luôn được nuôi dạy dưới sự nghiêm khắc của mẫu phi. Hắn có anh, chị, em nhưng không được phép gần gũi một ai. Từng nụ cười, từng ánh mắt đều phải dè chừng, ngay cả người thân ruột thịt cũng không được phép tin tưởng. Hắn khao khát được mẫu phi âu yếm nuông chiều, nhưng chỉ nhận lại cái phất tay lạnh lùng:
“Con trai của ta không được phép uỷ mị. Trái tim phải rèn thành sắt thép. Cái đầu phải lạnh. Trên đời này, không ai đáng tin bằng chính bản thân mình.”
Ấm áp, thân quen, hai từ này đối với Kỳ Phong mà nói đã lâu không còn hiện hữu.
“Nhà của em, là dưới chân núi Đàm Hoa, có phải không?” Kỳ Phong hỏi.
Hạo Phong mỉm cười:
“Phải, nhà là nơi có người mà ta mong đợi, người đó cũng mong đợi ta trở về.”
Hiện giờ bà Lý đã đi xa, nơi đó chỉ còn Bạch Hổ. Chàng không biết nó có đợi chàng không, hay đã giận và ghét chàng mất rồi… Nhưng chàng vẫn khao khát một lần quay về đó. Gặp Bạch Hổ rồi chàng sẽ xin lỗi thật nhiều vì đã bỏ rơi nó mấy năm nay.
Kỳ Phong bật cười:
“Vậy nhà của ta đâu?”
Hạo Phong thấy nét mặt đầy tâm sự của hắn, không biết phải trả lời sao cho phải. Trầm ngâm một lúc, chàng nói:
“Nhà của anh… không phải là ở đây sao? Người mà anh mong chờ nhìn thấy nhất khi quay về là ai? Nơi đó chính là nhà.”
Kỳ Phong bất ngờ ngồi bật dậy, ôm chầm lấy Hạo Phong:
“Nhưng nhà của người đó không phải ta…”
Kỳ Phong dứt lời, liền buông lỏng cánh tay, gục đầu vào bờ vai của Hạo Phong, rơi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Kỳ Phong tỉnh giấc, hương hoa dịu nhẹ phảng phất bên mũi. Cánh tay nặng nề nhấc không lên, giật mình nhìn lại, hắn đã thấy gương mặt thân quen sát bên cạnh. Hôm qua hắn say quá, không còn nhớ được chuyện gì đã xảy ra, chẳng hiểu tại sao Hạo Phong lại ngủ trên giường mình.
Kỳ Phong không nỡ đánh thức em trai, nhẹ nhàng nâng đầu chàng dậy, đặt lên chiếc gối êm ái, lẳng lặng bước xuống giường.
Ai ngờ chưa kịp rời khỏi, hắn đã nghe thấy âm thanh quen thuộc cất lên:
“Anh dậy rồi à?”
Hạo Phong đã thức, ngồi dậy, dụi dụi mắt. Gương mặt còn chưa tỉnh ngủ hẳn mơ màng nhìn dưới đất tìm kiếm đôi giày, rồi mang vào, theo hắn xuống giường.
Kỳ Phong nhìn y phục xộc xệch không chỉnh tề của Hạo Phong, chẳng hiểu sao lại cảm thấy cả người rộn rạo khó chịu. Hắn vội vàng quay đi, thanh âm từ cổ họng có chút run run:
“Em tỉnh rồi thì mau về phòng, thay y phục, chúng ta cùng nhau ăn sáng.”
Hạo Phong vuốt nhẹ mái tóc dài bị giấc ngủ tối qua làm rối, chân thấp chân cao đi về phòng. Sau khi thay trang phục chỉnh tề, chàng bước ra ngoài sân, hít thở khí trời trong lành mát mẻ.
Kỳ Phong cũng đã thay đổi y phục, dáng vẻ luộm thuộm nhếch nhác khi say rượu đã biến mất không một dấu vết, lại trở về với một hoàng tử đạo mạo nghiêm túc.
Hắn bước ra sân, nhìn thấy áo trắng bay nhẹ dưới tán cây hoa đào, lòng bồi hồi không hiểu vì sao. Một mầm cây từ khi nuôi dưỡng đến lúc trưởng thành, ra hoa, kết trái, sẽ làm cho người nuôi nó cảm thấy hạnh phúc viên mãn. Cảm giác đối với Hạo Phong, chẳng biết từ bao giờ cũng đã nảy mầm, lớn dần trong tim. Có điều, hắn không thấy hạnh phúc, mà mầm cây ấy cứ đè nặng lồng ngực, thở không thể thở, nhớ tới lại đau.
Kỳ Phong vươn tay nhặt một cánh hoa vừa mới đáp xuống tóc mai của Hạo Phong. Chàng cảm nhận được bước chân của hắn, tươi cười xoay người lại. Trong tích tắc, hai ánh mắt chạm nhau, ngại ngùng chuyển hướng. Kỳ Phong ngập ngừng nói:
“Thức ăn đã chuẩn bị xong, em mau vào dùng bữa cùng ta.”
Hạo Phong mỉm cười, theo hắn vào trong. Ngày nào cũng cùng nhau dùng bữa sáng, uống trà, ngắm hoa, cuộc sống bình đạm như vậy suy cho cùng cũng không tệ.
Bữa sáng bình lặng trôi qua, Hạo Phong thấy Kỳ Phong hôm nay không thượng triều, tâm tình cũng tốt hơn, bèn mon men lại gần nói:
“Hôm nay anh rảnh, dành thời gian luyện kiếm cho em nha!”
Kỳ Phong đối với đề nghị của Hạo Phong, không bao giờ từ chối. Ngay từ khi hắn mười bốn tuổi, Hạo Phong tám tuổi, chàng đã theo hắn luyện kiếm múa võ. Nhìn vẻ ngoài mỏng manh yếu đuối kia, không ai nghĩ một thanh nhuyễn kiếm của chàng vung ra, cũng đủ khiến cây cỏ rung chuyển, lá rơi ngập trời.
Nhưng Hạo Phong luyện kiếm chỉ vì để rèn luyện sức khoẻ, chàng chưa từng nghĩ sẽ giao tranh với bất cứ ai, nên bên mình không hề mang kiếm, chỉ giắc một con dao nhỏ để phòng thân.
“Em đã tiến bộ nhiều rồi, có muốn so tài với Lâm Y không?”
Lâm Y nghe nhắc đến tên, liền đứng im cúi mặt chờ mệnh lệnh. Hạo Phong cười, lau mồ hôi nhễ nhại trên trán:
“Không cần, em làm sao so được với Lâm thị vệ. Chỉ sợ làm trò cười cho anh ấy thôi.”
“Khiêm tốn quá rồi. Lâm Y luyện kiếm trước em chỉ vài năm, chưa chắc mèo nào cắn miễu nào đâu.”
“Nếu để so tài, chả phải Tứ ca là người thích hợp hơn cả?” Hạo Phong bông đùa.
Kỳ Phong hất mặt tự tin:
“Em có cửa hay sao?”
Nói rồi, hắn nhào tới, thanh kiếm trong tay hướng thẳng thiếu niên áo trắng. Hạo Phong bị bất ngờ, nhanh chóng ngửa người né tránh, rồi lập tức đứng thẳng dậy xoay một vòng, tay tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Hai thanh nhuyễn kiếm chạm nhau nghe “choang” một tiếng, anh em kẻ tung người hứng, đánh như không đánh, tà áo hất bay những cánh đào dưới chân, tạo thành một cơn mưa hoa tuyệt đẹp. Một cái mất đà khiến Hạo Phong đứng không vững, rơi thẳng vào lòng của Kỳ Phong.
Vừa lúc ấy, có tiếng thái giám vang vọng điện Thanh Phong:
“Trang Quý Phi giá đáo!”