Thiên Địa Tân Truyện - CHƯƠNG 3: SẼ KHÔNG ĐÂU
CHƯƠNG 3: SẼ KHÔNG ĐÂU!
Vào một ngày đẹp trời như bao ngày, Thiên cùng Địa cuốc đất cho một nhà bá hộ trong thôn. Trên mảnh đất khô cằn cỏi có bóng dáng của hai đứa bé trai đang cặm cụi cuốc đất. Khi hai anh em đang cùng nhau làm lụng trên đồng thì Thiên bảo:
– Địa à, đệ có đói không chúng ta nghỉ tay ăn cơm nhe.
– Địa vốn đã khỏe mạnh hơn người nên bảo:
– Huynh vào ăn trước đi, để đệ cuốc xong xào đất này đã!
– Thôi vô ăn cơm, ăn một mình vui vẻ gì! – Thiên cố thuyết phục Địa.
Cuối cùng Địa cũng chịu nghỉ tay vào ăn, Thiên vội đến gốc đa lấy ra một nắm lá được buộc bằng dây chuối rất chắc chắn, rồi mở ra. Bên trong có hai củ khoai lang đã nguội lạnh. Thiên liền đưa cho Địa một củ. Cả hai cũng nhau ăn, lúc này Thiên bổng kêu lên:
– Củ khoai này bị sùng! – vừa nói Thiên liền vung tay tính vứt của khoai.
Lúc này Địa liền cản lại
– Đâu để đệ coi.
Nói xong Địa mạnh dạn cắn một phát, sau đó từ từ giám định. Ăn xong lại bảo
– Khoai này đệ thấy còn ăn được mà!
Thiên cảng Địa lại
– Khoai sùng mà ăn cái nổi gì!
Thiên vừa nói vừa nói vừa giành lấy củ khoai vứt đi. Ngay lập tứ Địa ngăn lại rồi bảo:
– Thôi để đệ ăn củ này cho, huynh ăn của đệ đi.
Sau đó giật củ khoai ăn một cách ngon lành. Còn Thiên thì thờ người ra một lúc, rồi lại cười một cái, nụ cười vô cùng ngọt ngào, nụ cười mãn nguyện. Rồi cả hai cùng nhau ăn một cách rất vui vẻ. Củ khoai hắn đang ăn đã nguội lạnh rồi, nhưng trong lòng Thiên bấy giờ nó lại chính là củ khoai ấm nóng nhất. Sau khi ăn xong hai anh em lại cùng nhau say mê làm việc, làm đến khi tối muộn.
Trên đường trở về Địa hỏi Thiên:
– Ca, chúng ta cuốc hết 5 mẫu đất của ông chủ Lý là bao nhiêu tiền, sau tính mãi mà đệ vẫn chưa tính ra?
– Đệ thật ngốc quá! Ông chủ Lý bảo một xào đất là 3 quan tiền, mà một mẫu là 10 xào, vậy chi một mẫu đất là 30 quan, còn 3 mẫu là 150 quan. Vậy mà đệ cũng biết tính nữa. – Thiên vốn thông minh liền trả lời.
Địa ngây ngốc ra một hồi, sau đó hình như nghĩ ra ý gì liền nói cho Thiên nghe:
– Thiên, huynh vốn yếu ớt nhưng lại thông minh, còn đệ ngu đần nhưng lại rất khỏe mạnh. Nếu chúng ta kết hợp với nhau nhất định làm nên chuyện lớn.
– Đệ nói cái gì lung tung vậy? – Thiên không thể hiểu nổi liền hỏi.
– Huynh có thích suốt đời cuốt đất không? Địa lại hỏi tiếp.
– Ờ.. Dĩ nhiên là không rồi. – Thiên trả lời.
– Vậy huynh có thích vinh hoa phú quý không? – Địa tiếp tục hỏi.
– Ờ.. ừm.. Thì cũng có thích. -Thiên trả lời một cách ấp úng.
– Vậy được! Sau khi chúng ta cuốc hết 5 mẫu đất này chúng ta sẽ có đủ tiền để cho huynh lên kinh đi học. – Địa nói một cách nghiêm túc.
– Đệ bị điên hả? Lên kinh? Đi học? Bây giờ lên kinh thì chỉ có nước chết đói! Còn đệ ở đây một mình làm sao huynh yên tâm được. – Thiên không tin nói.
– Huynh yên tâm. Đệ sẽ tự bảo vệ mình và kiếm tiền nuôi huynh ăn học, đệ thừa sức làm chuyện đó. Chỉ cần huynh cố gắng học tập, sau đó đỗ đạt. – Địa quả quyết nói.
* * * – Thiên không phản ứng, lặng thinh, suy ngẫm.
– Giờ huynh trả lời đệ đi huynh có muốn đi học không? Có không- Địa lúc nào rất quả quyết.
– Ờ.. c.. có – Thiên trả lời.
– Vậy được rồi! Bây giờ huynh nên về nhà chuẩn bị đồ đi lên kinh đi là vừa. – Địa vừa nói vừa bước nhanh về nhà.
Tối hôm đó, Thiên trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Quay sang thấy Địa vẫn chưa ngủ, Thiên liền hỏi:
– Địa để chưa ngủ đúng không?
Địa trở mình, mở mắt nói:
– Đệ chưa.
– Đệ thật sự muốn ta lên kinh học sao? – Thiên mở miệng hỏi.
– Thiên, huynh có biết không? Huynh thật sự rất tài giỏi, lại vô cùng thông minh lại tốt bụng. Đệ tin chắc huynh chắc chắn sẽ làm nên đại sự. Người giống như huynh có thể giúp cho dân ta bớt khổ, giúp cho đất nước.. và.. giúp cả đệ nữa.
* * *
– Nhìn huynh đệ biết huynh chắc không xuất thân ở một gia đình nghèo khó, cũng không phải bị bỏ rơi, không giống đệ. Huynh không hợp với thôn Lâm Tường này.
– Đệ không sợ huynh sau khi đỗ đạt sẽ không nhận đệ sao?
Địa quay sang nhìn Thiên cười nói:
– Sẽ không đâu!
– Thôi huynh ngủ đi đệ cũng ngủ đây!
– Địa! Nếu huynh thật sự đỗ đạt thì thành Thiên này sẽ không quên ơn đệ đâu!
– Ồn quá! Huynh ngủ đi – Địa kéo chăn che đầu.
Thiên nhìn Địa nước mắt rưng rưng. Trong chăn có người rất hạnh phúc nở nụ cười.
Một tháng sau, Thiên lên đường đến kinh thành. Lúc ra đi, Thiên nhìn Địa một cái, cười một cái, nói một câu: “Nhất định huynh sẽ mang công danh trở về”. Nói xong liền quay người bước đi. Nhìn từ phía sau dáng đi dõng dạc không hề nao núng. Nhưng thật ra hắn chính vì không muốn Địa nhìn thấy hắn bây giờ nước mắt không ngừng rơi, nên đã quay lưng đi thật nhanh. Vậy là, Thiên rời thôn nhỏ mang theo hoài bão đến chốn kinh thành đầy gian trá và hiểm ác để lập nghiệp.