Thiên Địa Tân Truyện - CHƯƠNG 2: CHỈ LÀ TA MUỐN BẢO VỆ ĐỆ THÔI
CHƯƠNG 2: CHỈ LÀ TA MUỐN BẢO VỆ ĐỆ THÔI
Cuộc sống của hai huynh đệ Thiên Địa họ thật sự quá yên bình, quá hạnh phúc. Họ cùng nhau làm công, cùng nhau kiếm tiền. Sau đó trải qua những tháng ngày vô lo vô nghĩ. Một ngày kia ở chợ nhỏ trong thôn Tường Lâm.
– Ê! Cái thằng không cha không mẹ kia, ai cho phép mày ngồi chỗ này hả?
Một đám những đứa trẻ con nhà có tiền đến chỗ Địa đang ngồi, cầm cây đến gây sự. Địa vẫn ngồi đó lãnh đạm đáp:
– Không liên quan đến chúng mày.
– A! Thằng này láo nhĩ? Được rồi để ông đây cho mày biết lễ độ.
Nói rồi thằng nhóc thủ lĩnh vung nhánh cây đến đánh Địa. Địa đứng phắt dậy chụp lấy nhánh cây của tên nhóc đó, rất tức giận dọa
– Cút! Tao không muốn gây sự với chúng mày! Cút.
Thằng nhóc kia vốn là con của một bá hộ có tiếng giàu có trong làng. Từ nhỏ đã được cưng chiều nên chẳng coi ai ra gì cả. Thằng nhóc đó không sợ quát to
– Được! Hôm nay ông đây sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Anh em lên đánh chết nó cho ông.
Bọn nhóc đó nhào đến đánh Địa. Cậu vội buông nhánh cây ra đánh bọn nó. Sau một hồi vật lộn đám nhóc kia đã bại trận, thương tích đầy người, vừa khóc vừa chạy về. Chúng đi còn để lại một câu
– Bổn thiếu gia đây nhớ mặt mày! Mày sống yên với ông đâu.
Địa thì chẳng quan tâm cứ như vậy đi về nhà.
Không lâu sao đó, ông bá hộ và quan huyện kéo đến nhà Thiên. Thấy thế Thiên liền ra xem chuyện gì. Ông bá hộ liền giận dữ hỏi.
– Thằng nào là Địa? Thằng nào đánh con ông?
Lúc đấy Địa cũng vừa đi ra, liền mạnh dạn đáp.
– Là tôi
Ông bá hộ tức giận liền đến tát cho Địa một cái. Thiên hoảng hốt quát.
– Ông làm gì vậy?
Sao đó Thiên liền đẩy ông ta ra, thì quan huyện cản ông ta lại nói.
– Địa, đệ đệ của ngươi đánh người vô cớ, hắn đã đánh con ông bá hộ bị thương nặng hiện đang nằm ở nhà. Ta đến chính là bắt đệ đệ ngươi về quy án.
Địa liền hét lên.
– Rõ ràng là bọn chúng gây sự trước, ta chỉ là trả lại mà thôi.
– Địa! – Thiên quát một cách giận dữ
– Huynh đã nói với đệ rồi, chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết! Vì sao phải đánh người đến mức này.
– Đệ.. đệ không có. Là bọn chúng gây chuyện trước… hơn… hơn nữa đệ đã rất nương tay rồi nếu có thì cũng bị trầy xức nhẹ, đâu đến nỗi… nằm liệt giường.
– Đệ đừng nói nữa! – Thiên cúi đầu không muốn nghe.
– Ông bá hộ, đệ ấy gây chuyện là lỗi của tôi dạy bảo không nghiêm. Ông muốn bắt, thì bắt tôi đi.
– KHÔNG ĐƯỢC! Là đệ gây chuyện, để đệ tự gánh. ÔNG BÁ HỘ BẮT TÔI ĐI.
Ông bá hộ nhếch mém bảo
– Được! Thoáng thấy huynh đệ ngươi cũng tình thâm, ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa.
– Ông nói đi – Thiên chăm chú nghe
– 5 vạn lượng. Các ngươi đưa ta 5 vạn lượng, mọi chuyện coi như xí xóa.
Địa tức giận quát tháo.
– 5 vạn lượng, các người sao đi cướp luôn đi. Đúng là bọn quỷ hút máu người. Ta còn lâu mới đưa cho các ngươi. Muốn bắt thì cứ bắt ta đi.
Ông bá hộ tức giận.
– Được! Ngươi đã muốn thì ta xin chiều. Người đâu bắt lấy.
– KHOAN ĐÃ! Ở đây tôi chỉ có một lượng còn cách nào khác không?
Thiên vừa nói vừa chìa tay đưa ra một lượng bạc. Bá hộ thấy thế liền nhếch mép cười bảo.
– Không có tiền.. Ưm vậy 500 đại bảng ngươi thấy thế nào?
Thiên nắm chặt lòng bàn tay đang toát mồ hôi kia hùng hổ đáp lại:
– Được!
– Hahahahaha! Quan huyện ngày thấy thế nào?
Quan huyện cũng chẳng biết nói chỉ gật đầu một cái rồi quay mặt đi. Cứ như vậy 500 đại bảng lần lượt, lần lượt đánh mạnh vào người Thiên, một cái, hai cái, rồi lại ba cái. Mặc cho Địa có gào khóc quát tháo, đều vô dụng, ca ca hắn vẫn bị đánh.
Bụp
Bụp
Bụp
Bụp…
Cứ như vậy, đến chạng vạng tối. Tất cả đều đi cả rồi, còn lại Thiên thân hình be bét máu nằm đó. Thiên bây giờ cũng chỉ mới 13 tuổi. Làm sao mà có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy chứ. Aiyyyyda!
Địa bởi vì kém tuổi hơn Thiên, cơ thể chưa phát triển đó vẫn thấp hơn Thiên một cái đầu, hắn cũng chẳn thể làm gì khác ngoài khóc. Địa cứ la hét, ngồi kết bên thiên la hét.
– Ca! Ca! Huynh đừng chết đó, CA! CA! CA!
-Ưm, ừm.. Hiazz. Đừng.. đừng.. lay nữa. Sẽ gãy đó.
– Ca hay quá huynh còn sống huhuhu, hic tưởng.. Đệ tưởng.. huynh mất rồi. Hu huuhuhu.
– Khờ.. ưm quá!
– Đỡ huynh vào trong nào nào! A nhẹ tay chút..
Sau khi chật vật một lúc lâu thì hai anh em bọn họ cũng vào được trong nhà. Thiên nằm dài trên chiếc giường bằng tre cũ, Địa thì lóng nga lóng ngóng, vệ sinh, đắm thuốc, băng bó. Chợt Địa cuối gầm mặt xuống nói
– Tại sao vậy?
– Hả? – Thiên ngạc nhiên trả lời.
– Tại sao? Tại sao lại phải chịu thay cho một kẻ không thân, không thích, lại còn vô dụng như đệ chứ, hic hic.
Nghe thấy câu hỏi đó, Thiên ngớ người. Rồi lại cười rất dịu dàng. Hắn xoa đầu cậu bé đang khóc kia đáp.
– Thật ngốc! Từ khi huynh gặp đệ, trời đã định đệ là người nhà của huynh rồi. Ha! Người nhà thì làm gì có tại sao chứ. Chỉ là ta rất muốn bảo vệ đệ thôi.
Thiên lại cười một cái, nụ cười ấm áp đến lạ thường. Gương mặt nước mắt giàn giụa kia cũng từ từ nhìn hắn, nhìn hắn đến ngớ người.
Kể từ giây phút đó, Địa đã định rồi. Người ca ca này của hắn nhất định phải hạnh phúc, nếu không hắn sẽ khiến ca ca sống thật hạnh phúc.