Tiểu Đồ Đệ Là Một Đóa Hắc Liên Hoa - Chương 5
Trời rất nhanh liền tối xuống, cuối cùng thì Đường Nghê cũng có thể diện kiến Lạc lão gia mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm kia.
Tỳ nữ dẫn hai người đi một vòng Lạc gia trước khi đến đại sảnh xem như giới thiệu, điều này làm Đường Nghê càng thêm nghi ngờ, có ai lại dẫn người khác đi xem phong cảnh vào ban đêm chứ, giống như không muốn nàng thấy rõ mọi thứ thì hơn.
Nhưng nàng là tu sĩ, thị giác so với người bình thường đương nhiên cao hơn một bậc, cho dù trời tối nàng vẫn có thể thấy rõ ràng. Lạc gia này mặc dù không lớn nhưng cũng xem như giàu sang, tỳ nữ kia có vẻ rất vội, dẫn đường qua loa một chút liền đưa nàng đến đại sảnh.
Bên trong có rất nhiều người, không khí ồn ào náo nhiệt, thực sự không nhìn ra sự tang thương mà đám người này đã miêu tả trước đó.
Lạc lão gia ngồi ở ghế chủ vị, nhìn thấy hai người Đường Nghê tới thì đôi mắt sáng lên, bày ra một vẻ mặt ngàn ngóng vạn mong nhìn nàng.
“Tiên tử, mời ngồi”
Lão vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh liền tập trung lên người nàng.
Đường Nghê mắc chứng mặt liệt bẩm sinh, cho dù nhiều người nhìn thì như thế nào, nàng thậm chí còn không nhíu mày dù chỉ một chút.
Nàng nắm tay Mục Dã, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Những kẻ trong đại sảnh này có vẻ là người được Lạc lão gia mời đến để tiêu diệt quỷ quái, nhìn qua trông cực kì giống một đám lừa đảo.
Có một vài người thực sự có chút bản lĩnh nhưng so với Đường Nghê quả thực không đáng nhắc đến.
Nàng bắt đầu nghi ngờ mục đích của Lạc lão gia này…
Bên cạnh Lạc lão gia là tiểu thiếp thứ năm, tên là Trần Hy, người ở đây hay gọi là Trần cô nương, nghe nói phu nhân Lạc gia cùng bốn tiểu thiếp trước đều bị yêu quái giết thảm.
Quả thật càng lúc càng khó hiểu…
Đường Nghê không thông minh, chuyện này nàng chính mình hiểu rõ, đối với các vấn đề phức tạp nàng nhìn không thấu.
Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa!
Trên bàn ăn rốt cuộc thì Lạc lão gia cũng vào vấn đề chính, tầm hơn ba mươi ngày gần đây yêu quái mới xuất hiện, khu vực hoạt động bao phủ toàn thôn, mục tiêu đều là nữ tữ hoặc là tươi trẻ hoặc là dung mạo xinh đẹp, vì thể đêm xuống phàm là nhà có nữ tử đều đóng chặt cửa không dám ra ngoài.
Thân là nữ tử, Đường Nghê không nán lại đến cuối buổi tiệc, dù sao thì cuối cùng cũng chỉ là ba vòng rượu nói chuyện thiên hạ của đám nam nhân.
Lạc lão gia đã kì lạ, những kẻ khác còn bất thường hơn, bọn họ rõ ràng đến đây vì nhiệm vụ diệt trừ ma quỷ có độ nguy hiểm cao mà không có bất kì ai tỏ vẻ lo lắng hay nghiêm túc chút nào, hoàn toàn dùng thái độ dửng dưng hưởng thụ để đối mặt với vấn đề.
Chẳng lẽ bọn họ hiểu rõ việc này không hề nguy hiểm? Hay họ vốn biết con yêu quái kia hành động ra sao?
Đường Nghê mang theo nghi ngờ trở về phòng, nàng còn lập một kết giới đơn giản bảo hộ xung quanh, ngoại nhân xâm nhập cho dù là yêu ma quỷ quái hay người bình thường, sinh vật không mời mà đến đều bị kết giới đẩy ra ngoài.
Nàng mang Mục Dã ném lên giường, sau đó phẩy tay một cái, ngọn nến duy nhất đang lay lắt trong phòng lập tức tắt hẳn, nháy mắt bóng đêm liền bao trùm toàn bộ căn phòng.
Nửa đêm, khi mặt trăng lên cao tỏa sang một vùng trời, bên ngoài phòng của hai người vang lên âm thanh rất khẽ, người ngoài cửa bước đi rất nhẹ nhàng, lén lén lút lút không khác gì ăn trộm.
Mục Dã đã sớm tỉnh, hắn đang phân vân không biết có nên gọi Đường Nghê dậy hay không, vừa trở mình một chút đã cảm nhận được bàn tay của người bên cạnh đặt trên đỉnh đầu xoa xoa “Im lặng nào”
Mục Dã thức thời ngoan như cún.
Người bên ngoài áp sát vào cửa, nhẹ giọng gọi “Tiên tử, ngài còn thức không?”
Gọi mấy lần cũng không nghe Đường Nghê trả lời, người ngoài cửa mới xem như an tâm rời đi.
Đường Nghê thả ra một tia thần thức bám vào vai người kia, mà đối phương lại không hề hay biết một chút gì.
Nàng vốn không muốn Mục Dã biết quá nhiều, tiểu đệ tử còn nhỏ, biết nhiều cũng chỉ thêm phần lo lắng, không ngờ đối phương còn nhận ra vấn đề sớm hơn nàng, hắn đã cài mộc linh khắp sân vườn Lạc gia, tùy thời đều có thể theo dõi động tĩnh của đám người này.
Người ban nãy ngoài cửa là một tỳ nữ, nàng ta đi đến một đình viện hoang vắng phía sau Lạc gia, đường đi ngoằng nghèo qua rất nhiều ngã rẽ, vừa nhìn là biết nơi này rất ít người đến, cũng có thể là họ cố ý giấu đi khu vực này.
Tỳ nữ kia đi đến gặp một nam nhân đã đợi sẵn ở bên trong, chính là Lạc lão gia mà Đường Nghê vừa gặp ban nãy, hành lễ nói “Gia, nàng ta đã ngủ say”
Lạc lão gia nhíu mày “Đến bản thân mình bị ám toán còn không biết, có thực sự dùng được không đây?”
Ngay lúc này, một bóng đen mờ ảo xuất hiện sau lưng Lạc lão gia, bóng đen uốn éo mấy cái, âm thanh phát ra từ trong hư vô “Chỉ cần có căn cốt thích hợp để tu luyện, mạnh hay yếu không quan trọng”
Lạc lão gia cung kính chắp tay, bóng đen kia nhanh chóng biến mất.
Đường Nghê nghe rõ câu chuyện, dường như nàng hiểu ra gì đó.
Mục Dã nằm trong lòng nàng, đầu óc không ngừng xoay chuyển, kiếp trước hắn từng nghe nói Đường Nghê cùng Giang Hạc ra ngoài lịch luyện một thời gian. Sau khi quay trở về cơ thể Giang Hạc nhiễm độc phải nằm trong tịnh xá nghỉ ngơi hai tháng mới hồi phục, khi đó Đường Nghê gấp rút xuống núi mang về cho y “Tịch lôi quang linh”.
Từ đó Giang Hạc bước trên con đường bá chủ…
Có thể lần này chính là bước ngoặt kia…
Nếu lần ngày người bị nhiễm độc là hắn, không biết sư tôn có thể mang đến kinh hỉ gì?
Mấy ngày sau, Đường Nghê vẫn không để lộ ra sơ hở, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, buổi sáng không quên tỏ ra ngầu lòi đi tìm manh mối của yêu quái, đi từ sớm đến tối mịt mới trở lại, quả thật hang hái đến mức khiến người khác không thể nghi ngờ.
Hôm nay là rằm tháng bảy, trăng tròn và sáng, ánh sang hắt xuống một mảnh sân vườn của Lạc gia cũng không xua tan nỗi không khí âm u và quỷ dị của nơi này.
Có tin đồn, ma và các vong hồn, trong đó có cả tổ tiên mỗi người sẽ đến cõi dương của người sống vào rằm tháng bảy nên ngày này được gọi là ngày xá tội vong nhân.
Yêu ma quỷ quái không thấy, chỉ thấy một đám người sống sờ sờ đang làm chuyện mờ ám…
Đường Nghê bị Mục Dã lo lắng gọi tỉnh.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy hắn bị trói ở bên cạnh, vẻ mặt thập phần lo lắng. Tựa như hắn nhìn nàng thật lâu thật lâu, khi thấy nàng tỉnh lại liền thở phào an tâm.
“Sư tôn làm đệ tử sợ muốn chết”
Đầu óc Đường Nghê có chút mơ mơ hồ hồ, nàng không dám tự nhân tu vi hơn người nhưng vẫn thừa sức giải quyết ma vật đang làm loạn kia, kết quả lại là nàng bị người ta đánh lén đến bất tỉnh.
Vì cái gì?
Mục Dã quan sát sắc mặt khó coi của Đường Nghê, âm thầm nuốt nước bọt, chỉ hi vọng lát nữa nàng ấy nhận ra tình cảnh của mình không phẫn nộ đến nỗi hét ầm lên.
Đường Nghê cảm giác cả người có chỗ nào không đúng, không khí xung quanh không phải hơi lạnh sao, nàng cúi đầu nhìn xuống một cái, trong đầu liền vang lên tiếng pháo nổ bùm bùm…
Nàng bị lộ ngực!!!
Tuy rằng không đến mức trần truồng cái gì cũng không có, nhưng yếm đỏ bên trong lộ ra, da thịt tuyết trắng không có gì che đậy, cực kì bắt mắt. Do nàng nhìn từ trên xuống nên có một vài chỗ nàng vẫn không thấy được, có dấu hôn đỏ nhàn nhạt trải dài trên vai cùng xương quai xanh tinh xảo.
Dù gì nàng cũng là phong chủ một phong, một tu sĩ đúng nghĩa, vậy mà hiện tại lại mất hình tượng như vậy???
Khó trách Mục Dã không dám nhìn thẳng vào nàng, nhất định là tiểu đệ tử đang cực kỳ xấu hổ.
Đúng lúc Đường Nghê định mở miệng xua tan bầu không khí gượng gạo này thì đại môn phía trước hai người ầm ầm mở ra.
Một bóng người màu đen từ bên ngoài bước vào.
“Cái gì mà Cửu Linh tông môn, hóa ra cũng chỉ có vậy”
“Đáng tiếc hôm nay các ngươi chết cũng mãi mãi không biết được hung thủ là ai”
Mục Dã “Ngươi là tiểu thiếp thứ năm của Lạc lão gia, Trần cô nương nhỉ?”
Trần cô nương “…”
“Làm sao ngươi đoán được?”
Mục Dã không nói gì.
Đường Nghê hừ một tiếng khinh thường, tiểu đồ đệ nhà ta chính là thông minh bẩm sinh được không?
Trần cô nương giống như thẹn quá hóa giận, âm thanh thô khan khó nghe “Nếu vậy ngươi có đoán được mục đích của ta không?”
Mục Dã híp mắt “Ngươi muốn chiếm xác của sư tôn”
Lần này Trần cô nương thực sự bị kinh hách rồi, mạnh bạo nói “Ngươi biết?”
Đến Đường Nghê nghe xong cũng giật mình, nàng chỉ có thể đoán được âm mưu của đám người này đang nhằm vào nàng, còn mục đích cụ thể quả thực không có manh mối gì.
Mục Dã chậm rãi nói “Ngươi cần da thịt nữ tử tươi trẻ nên mới ra tay với bọn họ. Chỉ là sau này ngươi phát hiện ra da thịt nữ tử bình thường cũng có thời hạn nhất định nên mới thay rất nhiều bộ da khác nhau, sát hại rất nhiều người. Gần đây hành tung của ngươi bị phát hiện nên mới đánh bạo nhắm đến da thịt của người tu tiên để kéo dài thời gian đúng không?”
“Nếu ta đoán không lầm, ngươi chỉ có thể ẩn nấp dưới vỏ bọc nhân loại hấp thụ dương khí để sống sót, còn Lạc lão gia muốn tiền tài và danh vọng, hai ngươi cứ như thế thành lập mối quan hệ giao hảo đôi bên”
Trần cô nương nghe xong không nhịn được vỗ tay “Thực thông minh!”
Đường Nghê trợn mắt nhìn Mục Dã, tiểu đồ đệ này của nàng có phải quá đáng sợ rồi không?
Trần cô nương cười khanh khách “Thông minh quá cũng không tốt, ngươi yên tâm, chờ sau khi chiếm lấy da thịt của sư phụ ngươi, ta liền hút khô ngươi”
Hoang tưởng!
Mục Dã trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại co rúm vì sợ hãi.
Trần cô nương tiến lại gần Đường Nghê, càng tiến lại gần Mục Dã càng hung phấn, mau mau đến đi, để hắn còn trình diễn một màn anh hung cứu mỹ nhân!
Mắt thấy tay Trần cô nương sắp chạm vào Đường Nghê, Mục Dã đột nhiên vùng dậy, muốn lao đến chắn một chưởng kia.
Mọi chuyện lại không giống như hắn nghĩ, Trần cô nương bị đánh bay ra phía sau một đoạn.
Đường Nghê đứng lên xoa xoa cổ tay, cả người tỏa ra uy áp đáng sợ.
Mục Dã “…”
Nhất định là cách thức hắn mở mắt không đúng!