Tiểu Đồ Đệ Là Một Đóa Hắc Liên Hoa - Chương 3
Mục Dã nhu thuận dọn dẹp bát đũa sau bữa tối, Đường Nghê một bên nhàm chán đùa nghịch lọn tóc, như có như không nói “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Đã một tuần trôi qua từ khi nàng thu nhận hắn, nhưng nàng lại không hề chỉ dạy cho hắn một chút gì, chỉ sai bảo hắn làm việc vặt như nấu cơm, quét sân, chặt gỗ,… chạy đôn chạy đáo suốt một tuần.
Mục Dã mỉm cười “Ngài là sư tôn của ta, ta đương nhiên tin tưởng ngài tuyệt đối”
Đường Nghê chỉ biết thở dài…
Đệ tử nhà người ta điên cuồng tu luyện, đệ tử nhà nàng cả ngày đóng vai tiểu nương tử…
Nàng vươn tay túm cổ áo Mục Dã, dùng sức kéo hắn lại gần. Khoảng cách giữa hai người nháy mắt rút ngắn, mũi chạm mũi, hơi thở quấn quit cận kề.
Mục Dã bị dọa đến ngừng thở, cố gắng bình tĩnh trái tim đang điên cuồng đập loạn của mình.
Đường Nghê nhìn sâu vào mắt hắn, xác định hắn không nói dối mới buông ra.
Hoàn toàn không dám phản kháng người khác, không dám vì chính mình bất bình…
“Ngươi thực sự rất hiểu chuyện”
Hiểu chuyện đến mức người khác đau lòng…
Nói xong nàng búng vào giữa trán hắn một cái xem như trách phạt.
Mục Dã nằm không cũng trúng đạn “…”
Ta đã làm gì sai?
“Ngươi là đệ tử của ta, không cần nhún nhường bất kì ai, cứ làm những gì mình thích”
Không đợi Mục Dã phản ứng, Đường Nghê đã lùi ra sau nhanh chóng nhấc chân bước ra cửa, trước khi đi không quên dặn “Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu tu luyện”
Mục Dã ôm trán đã ửng đỏ nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, đồng tử dị sắc lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Đường Nghê ngự kiếm phi hành, rất nhanh liền đến được Lưu Pháp Viện. Hộ vệ gác cửa thấy nàng liền sửng sốt một phen, trăm triệu lần không nghĩ tới Đường Nghê đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
“Sư cô”
Hai người cung kính chắp kiếm chào hỏi.
“Ân, ta muốn tìm công pháp cho đệ tử”
Hai hộ vệ nhìn nhau, tự giác nhường đường.
Tuy bọn họ cảm thấy ngạc nhiên vì nàng sẽ đến những chỗ như thế này, trước đây chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng Đường Nghê vốn là một phong chủ, đương nhiên có thể ra vào chỗ này như chốn không người.
Xem ra nàng là vì đệ tử mà phá lệ…
Bên trong có một lão nhân ngồi ở quẩy gỗ, không ai biết tên họ lão là gì, chỉ biết lão là người cai quản Lưu Pháp Viện bao đời của Cửu Linh tông môn.
Đường Nghê lên tiếng gọi “Thủ thư”
Thủ thư nhìn Đường Nghê, trong đôi mắt đục ngầu có chút ánh sáng “Đường phong chủ đấy à?”
Hai người hàn thuyên đôi ba câu liền tách ra, Đường Nghê đi thẳng vào nơi đặt những kệ sách to lớn đã bám đầy bụi, chứng tỏ nơi này đã rất lâu không có người động tới.
Nàng ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua từng quyển sách cổ, bọn chúng đều có màu sắc riêng biệt, đương nhiên là chỉ có Đường Nghê nhìn thấy, sau khi dạo mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được một quyển sách phát ra hắc khí nồng đậm.
Đường Nghê cầm quyển sách lên, trên bìa sách rách nát có khắc hang chữ “Xuyên Ly Hồn Phú”
Vừa nhìn tên đã biết quyển sách này không phải loại tốt lành gì…
Nàng lật bên trong ra xem, đại khái đây chính là một quyển công pháp điều khiển linh hồn vạn vật thông qua máu vật chủ.
Hoang đường…
Một quyển sách nguy hiểm như thế này tại sao lại xuất hiện ở Cửu Linh tông môn?
Đường Nghê suy nghĩ một chút liền lấy thêm một quyển công pháp hệ mộc sơ cấp, mang cả hai ra ngoài.
Thủ thư nhìn qua hai quyển sách, khi thấy quyển “Xuyên Ly Hồn Phú” kia, không nhịn được nhắc nhở một câu “Đường phong chủ, quyển sách này có thể tìm hiểu nhưng đừng lún sâu quá nhiều”
Đường Nghê : Tại sao?
Thủ thư đáp “Nó đã từng là một huyền thoại, đáng tiếc đã gần nghìn năm không có ai có thể luyện loại công pháp ma đạo này, nhiều năm như vậy đã sớm bị người đời quên lãng”
“Có người nói quyển sách này biết chọn chủ, không được nó chấp nhận sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, rút máu đến chết, khi đó nó sẽ tự động bổ sung thêm trang sách để giúp ích cho chủ nhân sau này”
Nàng nhíu mày “Thứ như vậy mà ngươi cũng dám để ở Lưu Pháp Viện?”
Thủ thư nhún vai “Đó chỉ là tin đồn, ta gác Lưu Pháp Viện đã 500 năm, không ít người động đến nó nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì”
Cuối cùng Đường Nghê vẫn mang hai quyển công pháp về Hắc Ám phong.
Dù sao đi nữa chúng đều cực kì phù hợp với Mục Dã, nàng đương nhiên muốn thử một lần.
Về đến tĩnh xá thì Mục Dã cũng đã sớm dọn giường xong xuôi, nghe tiếng nàng trở về thì lập tức chạy ra đón.
“Sư tôn”
Đường Nghê sờ đầu hắn, cưng chiều hỏi “Còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Mục Dã ngọt ngào nói “Ta đợi ngài”
Nàng tạm thời không nhắc đến chuyện công pháp, mang theo tiểu đệ tử cùng nhau đi ngủ.
Mục Dã chỉ là một hài tử, Đường Nghê không cảm thấy chuyện hai người ngủ cùng nhau có gì kì lạ.
Sáng hôm sau, Đường Nghê ném quyển công pháp “Xuyên Ly Hồn Phú” cho Mục Dã, chỉ dặn dò một câu “Tự mình học hỏi” rồi ngồi một bên thưởng trà.
Mục Dã siết chặt quyển sách trên tay, không thể tin được “Sư tôn, đây là…”
Đường Nghê lập tức khoác tay “Đừng có hỏi ta, ta đọc cũng không hiểu. Cảm thấy thích hợp với ngươi nên mang về”
Chỉ là cảm thấy thích hợp thôi sao?
Đây là thứ cả kiếp trước hắn theo đuổi nửa đời, trăm phương nghìn kế muốn giành lấy…
Mục Dã ôm quyển công pháp vào ngực, trân trọng như trân bảo “Sư tôn, ta hứa sẽ chăm chỉ luyện tập, sẽ không làm ngài thất vọng”
Đường Nghê gật đầu hài lòng, bỗng dưng nhớ ra một chuyện “Đúng rồi”
Nàng lại đưa nốt quyển công pháp hệ mộc cho Mục Dã “Thứ tà ma kia nếu thấy không ổn phải lập tức vứt đi, còn quyển này có thời gian thì nghiên cứu một chút, hệ mộc lành tính, sẽ không gây xung đột đấu khí trong cơ thể”
“Vâng, sư tôn”
Đường Nghê phủi tay đuổi Mục Dã đi, tiếp tục nhấp trà ăn bánh ngọt.
Mục Dã ôm hai quyển sách ra phía sau tĩnh xá, nơi có rừng trúc yên tĩnh yêu thích của Đường Nghê. Cho dù hắn đã sớm thuộc lòng “Xuyên Ly Hồn Phú” cũng không kiềm lòng được lật từng trang, đọc lại từ đầu.
Kiếp trước tuy rằng hai người cách xa mấy ngọn núi nhưng hắn cũng có nghe qua phương thức dạy dỗ kì lạ của Đường Nghê. Nàng không hề chỉ dạy bất cứ thứ gì cho Giang Hạc nhưng cứ một khoảng thời gian lại đem về một vật nào đó cho y. Tuần đầu tiên chính là một quyển công pháp hệ lôi cơ bản, nửa năm sau lại là một món pháp bảo “Trấn Lôi” nàng đoạt được từ tay Thiên Mệnh tông môn, hai năm sau nàng tặng y một con Cữu Vĩ Hồ thần thú đặt tên “Giang U”, cuối cùng trước khi bị Giang Hạc đem nàng tặng cho hắn, nàng đã tìm thấy món vũ khí duy nhất trên thế gian hợp với y, Xích Viêm.
Có phải lần này, nàng cũng sẽ vì hắn mà hao tâm tổn trí tìm kiếm những thứ đó hay không?
“Xuyên Ly Hồn Phú” kiếp trước khi hắn đem quân tấn công Cửu Linh tông môn, Đường Nghê như có dự cảm từ trước, đem nó giấu đi, hắn hao tâm tổn trí muốn đoạt được quyển công pháp này, thậm chí đem Cửu Linh tông môn phá hủy không còn sót lại thứ gì. Đệ tử Cửu Linh tông môn bị hắn sát hại hơn phân nửa, trước tình cảnh đó, Giang Hạc không ngần ngại đem Đường Nghê giao cho hắn, hi vọng hắn tha cho bọn họ một mạng.
Nàng đã sớm biết “Xuyên Ly Hồn Phú” là quyển công pháp duy nhất thích hợp với hắn sao?
Tại sao nàng biết được?
Hắn nhất định phải làm rõ…
Mục Dã giành ra nửa buổi để đọc hai quyển công pháp mà Đường Nghê đưa, hắn bỗng dung phát hiện, hai quyển công pháp này bù trừ vào phần nhược điểm của nhau.
Tỷ như trong quá trình đánh cắp “Huyết Nguyên” và luyện hóa thành con rối, nếu sử dụng linh lực hệ mộc phủ một tầng bao quanh “Huyết Nguyên” sẽ tự động tu bổ vào phần thiếu hụt của cơ thể vật chủ, khiến vật chủ không thể phát hiện.
“Huyết Nguyên” là giọt máu tươi lấy từ tim của vật chủ, một khi rút ra cơ thể sẽ có tình trạng mệt mỏi choáng váng, đối với tu sĩ năng lực mạnh mẽ, một khi “Huyết nguyên” bị rút đi rất dễ dàng phát hiện, chuyện đó quả thật không tốt chút nào.
“Xuyên Ly hồn phú” rất đáng sợ nhưng nó có nhược điểm chết người, tỉ lệ thành công cực kì thấp, chưa nói đến có rút được “Huyết Nguyên” của đối phương hay không, quá trình luyện hóa còn tốn đến mấy ngày, trong thời gian đó rất nhiều chuyện có thể xảy ra.
Vậy có nghĩa, chỉ cần hắn có thể đạt đến trình độ dung linh lực hệ mộc chữa trị vết thương ngay tức khắc, sẽ chẳng ai phát hiện ra hắn ám toán người khác nữa sao?
Mộc linh có khả năng chữa trị nhưng không thể tái tạo, giống như việc ngươi bị chém một nhát và chém đứt cánh tay là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nó cũng chỉ có thể cứu chữa ở một mức độ nào đó mà thôi, không thể hoàn hảo như ban đầu. Nhưng nếu sử dụng “Xuyên Ly Hồn Phú”, bản thân ngươi trở thành một con rối, ngươi sẽ bất tử!
Nếu như “chủ nhân” còn sống, ngươi sẽ mãi mãi không chết…
Bởi vì mộc linh không có sát thương, lại không thể cứu nổi một kẻ thập tử nhất sinh nên rất ít người đi trên con đường này.
Không cứu người được thì còn có thể làm gì…
Ít người hiểu rõ, càng dễ ra tay!
Mục Dã không nhịn được sung sướng đến mức cả tâm và thân đều run rẩy, Đường Nghê nàng có biết nàng vừa đưa cho hắn thứ gì hay không?