Thế Thân Hoàng Hậu - Chương 8: Hành Trình
[ Cái đẹp là thứ con người luôn hướng tới. Eric cũng vậy, hắn chẳng thể rời mắt khỏi người con gái với nụ cười mỉm trên môi. Khoảnh khắc đấy dường như thời gian ngưng đọng, cả vì sao lẫn ánh trăng lung linh trên bầu trời cũng không sánh bằng đôi mắt nàng. Hồn hắn đã chìm sâu vào đôi mắt, cuốn vào nụ cười xinh xắn kia. Nhưng, đó chỉ là sự yêu thích trước cái đẹp chứ nào phải thứ tình cảm mãnh liệt hơn. Tuy vậy, Eric vẫn rất thích trêu chọc nàng hoàng hậu cao quý, nhìn gương mặt tỏ rõ vẻ muốn hắn “cút xéo ngay” càng khiến Eric muốn ở lại, chọc ghẹo nhiều hơn. Quả là một anh chàng ranh mãnh.
Tiếng gõ cửa quen thuộc, đánh thức chàng trai khỏi giấc ngủ vội. Hàng lông mi trăng trắng khẽ nâng lên, đôi đồng tử ánh vàng lờ đờ mở ra. Eric nửa tỉnh nửa mơ, day day đôi mắt. Căn phòng lộn xộn những quyển sách ngổn ngang, mặt trời đang chiếu rọi nơi núi báo cáo chất đầy, có vài tờ rơi lẻ tẻ xuống mặt đất. Tất cả là tin tình báo được gửi về vào giữa tuần mà Eric phải xử lý. Trong đấy, các cận thần của vương quốc Raymond bắt đầu thất vọng, rục rịch quay lưng vào phía hoàng gia là thứ Eric chú ý nhất.
Max, chàng trai phục vụ ở quầy rượu, bước vào phòng cùng bức thư trên tay, càu nhàu Eric.
“Thủ lĩnh! Ngài lại qua đêm ở quán đấy à?”
Chẳng quan tâm Max càu nhàu, giọng khàn khàn mới tỉnh, Eric vẫy Max lại gần, hắn vừa nói vừa lục tìm đồ.
“Chuyển bức thư này đến tay vị kia.” Eric đưa bức thư ra trong khi mắt vẫn dán vào tờ trình báo đang cầm trên tay.
Max thật hết cách với Eric, đón lấy bức thư rồi lại lấy ra phong thư khác.
“Thưa ngài, hửng sáng nay có hai bức thư mới gửi đến ạ.”
Eric lia sự chú ý chuyển dần sang Max. Max cũng hiểu ý chủ nhân của mình, chàng trai để hai phong thư lên mặt bàn rồi rời đi. Sau khi cánh cửa đóng lại, Eric với lấy cốc nước trà uống một hơi nhằm tỉnh táo hơn. Trước mắt hắn bây giờ là hai lá thư với màu sắc khác nhau. Bức thư thứ nhất với màu xanh lam biểu tượng cho hoàng tộc Constantine. Bức thư thứ hai mang màu tím than biểu tượng cho gia tộc quyền lực Bernice.
“Chà, thú vị thật.”
Eric mở bức thư đầu tiên, nội dung như sau:
‘Kính gửi thủ lĩnh đáng kính.
Tôi là tình báo Ana làm việc ở kho trong cung Hoàng hậu. Mấy ngày gần đây, Hoàng hậu bị ốm liên tục. Đến nay, cũng đã một tuần nhưng tình trạng vẫn không khả quan hơn là bao. Nghe tin từ những người làm trong sảnh chính, Hoàng hậu mất ngủ và không thể ăn, cơ thể không khác gì người sắp mất. Thưa ngài, hãy thông báo cho tôi nên làm hành động gì tiếp theo.
Tôi đợi tin từ ngài.’
Eric lại nhớ tới lời của Cynthia. Nàng bảo lấy lý do tâm bệnh để quay về Bernice, nhưng, hắn cảm thấy nàng diễn quá nhập tâm. Liệu chỉ vì người chồng ra trận sau lễ cưới chưa được bao lâu mà Cynthia có thể đau buồn đến thế? Eric thực sự tò mò và cũng đầy thắc mắc. Cô hoàng hậu này có làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn không? Hẳn thời gian sẽ trả lời được câu hỏi của Eric.
Chuyển sang phong thư tím than còn lại, Eric nhẹ nhàng rạch một đường thẳng tắp, hoàn hảo. Nội dung trong thư đơn điệu đến mức thành đặc điểm, Eric vừa nhìn vào liền biết ai là người gửi.
“Chỉ có thể là Fex…”
Lá thư vỏn vẹn chỉ một dòng:
‘Hình như, chết rồi.’ ]
Bờ vai thon thả được những sợi tóc đen nháy âu yếm lướt qua làn da rồi rũ xuống. Ánh đèn mập mờ soi sáng từng nét chữ nắn nót, ngay ngắn. Amy đang kéo rèm phát ra những tiếng loạt soạt, tôi thì đang ngồi viết tâm thư đến người dân.
‘Hỡi những con dân của đế quốc Constantine thân mến.
Thật lấy làm xấu hổ khi ta không thể tới dự buổi lễ cầu nguyện đáng kính của đế quốc. Bởi, sức khỏe tụt nhanh như dốc và ta chưa đỡ hơn là bao. Ta thật áy náy và từ tận đáy lòng, ta nguyện ở nơi xa cầu phúc đến bệ hạ, đến người dân yêu quý và đất nước xinh đẹp của chúng ta. Nguyện cầu cho mọi sự may mắn, bình yên sẽ đến với nơi đây và mọi đau khổ sẽ chẳng thể xuất hiện.
Xin hãy tha thứ cho vị Hoàng hậu không làm tròn trách nhiệm như ta.
Cynthia Constantine’
Gập lá thư cùng con dấu biểu tượng của hoàng gia, tôi từ từ đứng lên và giao cho Amy. Con bé chẳng hề hỏi câu nào cũng chả thắc mắc vì sao đêm đó tôi lại đến tổ chức kia. Nó vẫn vui vẻ bắt chuyện rồi cười nói ríu rít, chỉ là có cái gì đó đã trầm lặng hơn trước. Đến tận hôm nay, tôi vẫn chẳng thể bình thường lại với Amy.
“Em sẽ đi đưa đến cho bà Mary luôn ạ. Nến thơm làm an thần do bác sĩ giới thiệu cũng đã được đốt, người đêm nay hãy cố gắng thư giãn nhé.”
Hết câu, Amy từ tốn đi về phía cánh cửa. Trước khi hai cánh được đóng sập vào, tôi cũng chỉ thốt ra vài từ lí nhí nơi cổ họng.
“Cảm ơn em…”
…
Trong chiếc xe ngựa lách cách chạy trên đường, tôi đưa ánh nhìn vô định hướng ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia, những hạt mưa phơi phới bay, tuy không nặng hạt nhưng đủ làm người ta ướt đẫm nếu không mang ô.
Ông trời đang đổ cơn mưa phùn. Đằng xa là một cậu bé núp dưới cánh tay mẹ, chạy vội bên mép đường. Mái tóc người mẹ đã thấm nước, hạt mưa cứ tấp vào mặt nhưng bà chẳng hề mảy may. Một tay che đầu, một tay cản mưa để cậu bé không bị ướt. Tôi nhìn chăm chăm vào hai mẹ con, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Không phải ghen tỵ hay ngưỡng mộ. Nó là một thứ hẫng hụt nơi trái tim. Lâu lắm rồi hình ảnh của mẹ mới hiện lên trong tâm trí. Gương mặt của bà ra sao? Giọng nói của bà như thế nào? Tôi nào nhớ nổi nữa nhưng…
“Nếu mẹ còn sống thì sao nhỉ?”
Hẳn là tôi sẽ hạnh phúc biết bao.
Giọng hỏi của Amy giúp tôi thoát khỏi những suy nghĩ linh tinh.
“Người lạnh không ạ? Em lấy thêm áo choàng cho người nhé?”
Chúng tôi đã rời lâu đài và đi trên đoạn đường hướng về Bernice được hai ngày. Trước khi đi, Mary dặn dò tôi đủ thứ vì bà lo lắng cho thân thể quý giá này. Mary cũng chuyển lời “mong người sớm khỏe lại” của Magnus đến tôi. Bernice cách thủ đô xấp xỉ tám ngày đi xe ngựa với tốc độ như hiện giờ, tôi đoán phải chín ngày mới tới nơi. Trải nghiệm rồi mới thấy khó hiểu, rốt cuộc công tước làm như nào để đến cung điện trong vòng ba ngày?
“Kinh khủng thật…”
Amy giật mình trước câu lỡ bộc ra suy nghĩ của tôi. Con bé thốt lên.
“Dạ?”
Tôi cười trừ và bắt đầu nhảy số giải thích.
“À… ý ta là mưa phùn kinh khủng thật…”
Vừa nói tôi vừa vươn tay đỡ lấy chiếc áo choàng Amy đưa. Cái áo choàng sẫm màu, bao bọc quanh cổ toàn lông thú ấm áp. Tôi đặt nó xuống đùi rồi vuốt nhẹ chỗ lông thú mềm mượt. Amy nhìn tôi thắc mắc, cái mắt tròn xoe ra rồi hỏi.
“Tại sao người lại nói mưa phùn kinh khủng ạ?”
“Chà… Ta nghĩ mọi người thường xem nhẹ những cơn mưa phùn. Họ cho rằng; mưa phùn thôi mà, sao có thể làm bị ướt như mưa rào được? Nhưng họ thật sai lầm… Cái ướt át của mưa phùn khó chịu lắm. Chẳng hề như người anh lớn, nó cứ thấm dần, thấm dần, đến khi cả cơ thể thấy không thoải mái vì ẩm. Cái âm ẩm ấy mới là thứ ta thấy khó chịu. Chẳng phải ướt cũng chẳng phải khô… và nếu xem nhẹ, cơn cảm sẽ đến lúc nào không hay…”
Thật vậy, cơn mưa phùn giống như nỗi buồn nho nhỏ. Ngỡ rằng chẳng sao nhưng lại ập tới vào lúc chúng ta không đề phòng.
Tôi vẫn hướng mắt xuống chiếc áo, vuốt ve phần lông trắng mơn mởn và đột nhiên bừng tỉnh nhớ lại.
“Quên béng vụ báo cho Eric rồi!”
Đối diện, Amy đang bĩu môi, gương mặt thể hiện vẻ suy nghĩ dữ lắm. Rồi tôi lại thấy con bé gật gù cái đầu. Bao nhiêu suy nghĩ cứ tỏ hết lên cái mặt thật thà. Tôi tiếp tục lắng nghe giọng nói ngưỡng mộ của con bé.
“Uồi, đúng là Hoàng hậu ạ.”
Amy ngó ra ngoài cửa sổ rồi “ô” thành tiếng. Người đánh ngựa đang tăng tốc độ, vệt mưa li ti văng vào lớp kính. Đưa mắt nhìn theo Amy, tôi thấy cả một rừng cây.
“Hết đoạn đường này là vào rừng rồi đấy ạ. Xóc lắm nên người cố chịu một tí nha.”
Những ngôi nhà khung gỗ dần được thay thế bằng hàng cây cao. Con đường không bằng phẳng, chiếc xe thường xuyên va vào hố đá khiến sự rung lắc diễn ra nhiều không đếm xuể. Nó cứ xóc nảy liên tục làm cả người tôi nôn nao. Trước khi mọi thứ trực trào khỏi dạ dày, tôi đã yêu cầu người đánh xe dừng ngay lập tức. Tiếng xe ngựa kít lại phanh gấp nên cả người tôi đổ về phía trước còn Amy đổ về sau. Sau khi thoát khỏi sự kinh hoàng đấy, tôi lao nhanh xuống xe ngựa rồi thở phào. Phía sau, Amy luống cuống chạy theo.
Đưa tay vuốt nhẹ lồng ngực mấy hồi, tôi bực tức đi ra phía người đàn ông trung niên đánh xe, cao giọng chỉ trích.
“Ông đi đường kiểu gì vậy?”
“Thưa… Hoàng hậu đáng kính, thần… tưởng rằng đi nhanh qua đoạn đường này sẽ giúp người đỡ mệt hơn… ạ.”
Ông ta lúng túng trả lời, tay thì bấu vào nhau liên tục, con ngươi cứ đảo qua đảo lại. Thiết nghĩ lão đã lớn tuổi, tôi và Amy cũng cần một người đánh xe, ở nơi rừng núi hoang vu càng không đuổi được lão đi. Tôi chỉ đành cho qua chuyện và hạ giọng nhắc nhở.
“Được rồi, đoạn này đi chậm lại thôi. Lần sau tăng tốc phải báo ta biết trước!”
“Dạ, vâng ạ. Thần cảm ơn lòng bao dung bao la của người ạ.”
Ông ta cúi đầu mấy cái ra vẻ biết ơn, tôi vẫy tay tỏ ý “dừng lại” cho xong chuyện rồi di chuyển về chỗ Amy đang đứng. Amy sốt sắng quan tâm tôi có bị làm sao không. Đưa tay xoa xoa mái tóc của Amy, tôi trấn an con bé.
“Ta chỉ bị nôn nao trong người tí thôi. Đứng một lúc là sẽ ổn, em đừng lo nhé.”
Sau đấy, tôi kêu người đánh xe đợi cho đến khi cơ thể của “Cynthia” ổn hơn. Mưa vẫn lất phất rơi, những lá cây sột soạt theo cơn gió. Amy liền choàng thêm cho tôi một chiếc áo nữa, con bé ân cần trùm mũ lên, cái lông trắng trắng rủ xuống ngang tầm trán. Loáng thoáng tôi nghe thấy tiếng cãi cọ đằng xa.