Thế Thân Hoàng Hậu - Chương 5: Hồi ức (1)
Câu hỏi của Eric cứ vang vọng mãi như một ám ảnh không dứt.
“Liệu đối với người ấy, cô có quan trọng không?”
Ký ức mà tôi tưởng như đã quên mất, chợt ùa về như làn gió bay qua mái tóc tôi.
[ …
“Mẹ kiếp! Lão già này ăn bớt lương à? Có năm đồng bạc thì ăn thua gì? Thế này sao đủ tiền chơi gái đây?”
Figo cáu gắt với người đàn ông to béo bên cạnh gã.
“Mày nhịn chút đi.” Tên mập khó chịu đáp lại.
Figo vừa vò đầu vừa cau có nói:
“Không giải tỏa tao không làm việc được!”
Có lẽ, hắn phải khó chịu lắm rồi, cơ thể hắn liên tục ngứa ngáy như thể chỉ cần nhìn thấy giống cái là sẽ lao tới ngay. Đang vò đầu bứt tóc thì hắn đột ngột dừng lại, khiến tên béo đằng sau đâm sầm vào lưng hắn. Gã béo gắt gỏng quát lớn:
“Mày bấn quá nên điên à?”
Mặc kệ sự khó chịu của người bạn, Figo nhìn chằm chằm vào cô bé đang dùng hai bàn tay nhỏ nhắn của mình chà thật mạnh vào quần áo trong tiết trời khắc nghiệt của mùa đông. Hắn chỉ tay về phía cô rồi quay sang tên béo cười như thể đã tìm được vàng, giọng nói không ngừng run lên vì sung sướng.
“Này, thấy con bé đằng kia không?”
“Con nào?” tên kia thắc mắc.
“Cái con đang giặt quần áo ở đằng kia kìa. Nó tên gì ý nhờ… à hình như là Amber! Mặc dù gương mặt không có gì nổi bật nhưng chỗ cần có vẫn có đấy chứ…”
Tên béo không giấu nổi vẻ mặt ghê tởm dành cho Figo. Mặt hắn nhăn nhó lại rồi nói:
“Mày… không lẽ định làm vậy thật à?”
Dù sao, Amber cũng chỉ là một nô lê, bị bán đi bởi chính người cha của mình. Figo thầm nghĩ được hắn để ý đến chính là sự may mắn của cô, nếu cô phục vụ tốt thì hắn có thể bao dung cho cô được ở bên phục vụ hắn. Đấy không phải là điều một con nô lệ mong muốn hay sao?
“Sao? Có vấn đề gì không được à?”
Tên mập chỉ biết bất lực với người bạn dâm dục này. Con bé đó chỉ mới mười lăm tuổi, dù có là nô lệ đi nữa, hắn cũng không thể tưởng tượng được việc ăn nằm với một người bằng tuổi con của mình. Gã tặc lưỡi rồi quay người bỏ đi, dù có thấy ghê tởm nhưng hắn cũng không muốn vướng vô rắc rối chỉ vì một con nô lệ.
“Haiz”
Hắn thở dài thầm tiếc cho số phận của cô bé.
…
Dòng nước lạnh khiến tay tôi dần trở nên tê cóng.
“Chà, phải cố lên thôi, mình không muốn bị bỏ đói thêm ngày nào nữa đâu.”
Hôm qua, ông chủ đã phạt tôi vì bỏ sót một góc nhà còn bụi bẩn. Những vết đánh vẫn còn đau đến tận bây giờ, cơn đói thì không ngừng hành hạ. Chẳng còn sức nào nữa để giặt sạch những chiếc áo lông nặng trịch này. Nhưng… phải cố thôi.
“Không giặt mạnh được thì mình có thể giặt nhiều lần mà.”
Tôi tự nói với chính mình để vực bản thân lên. Cuộc sống tuy đau khổ nhưng ít nhất tôi vẫn còn sống mà, đúng không? Thỉnh thoảng, tôi có những suy nghĩ… việc tôi sống trên đời này có ích không? Có rất nhiều thứ tôi chưa biết. Không biết lâu đài của đế quốc trông như thế nào nhỉ? Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy những cảnh đẹp ngoài kia. Được gặp gỡ những con người tốt bụng, tôi cũng muốn được mọi người yêu mến nữa. Nếu tôi nghe lời thì mọi người ở đây cũng sẽ yêu mến tôi thôi nhỉ?
“Này, Amber!”
Giọng nói của người đàn ông này làm tôi bừng tỉnh khỏi vòng suy nghĩ của mình. Tôi vội ngước lên nhìn người đã gọi.
“Chú Figo?”
Figo mỉm cười rồi ngồi xổm xuống gần tôi, ông ta đưa bàn tay ra nắm lấy tay tôi, nét mặt ông như thể hiện sự lo lắng.
“Tay cháu lạnh quá rồi này, nếu để thế này sẽ bị ốm mất.”
Ông ý đang quan tâm tôi sao? Thực sự, tôi ngạc nhiên vì điều đấy. Figo thường ngày rất cáu gắt. Ông ta siết chặt lấy tay tôi, hơi ấm từ tay ông ta làm tôi nghĩ “ông ý đang làm gì thế?“. Có vẻ thấy tôi đơ ra, ông ta nói tiếp:
“Sao cháu không nghỉ ngơi một lúc, người cháu lạnh lắm rồi đấy.”
Tôi cũng muốn được nghỉ, nhưng nếu không giặt nhanh quần áo sẽ đông cứng lại mất. Tôi vừa liếc mắt nhìn Figo vừa nhìn xuống đống đồ mình đang làm dở. Chắc hẳn Figo đã để ý thấy việc tôi lo lắng, ông ta nhẹ nhàng nói với tôi:
“Không sao đâu, ta sẽ giúp cháu. Đừng sợ nhé!”
Mắt Figo cong lên, miệng hắn ngoác ra như không thể kìm được sự phấn khích. Tôi không hiểu sao ông ta cứ áp sát vô người tôi. “Có lẽ là do lạnh quá?” tôi đã nghĩ như vậy mà không hề biết rằng nếu đi theo ông ta, điều kinh khủng hơn sẽ xảy ra.
…
Ông ta dẫn tôi đi đến bìa khu rừng, nơi có một căn nhà gỗ nhỏ, bao quanh là những cái cây xơ xác do thời tiết quá khắc nghiệt, những cơn gió mạnh đến nỗi có thể thổi bay thân thể nhỏ bé này bất cứ lúc nào. Một bông tuyết rơi xuống mũi, tôi ngẩng mặt lên, trời bắt đầu đổ tuyết. Tại sao Figo lại dẫn tôi đến tận đây trong khi thời tiết xấu như này? Quá thắc mắc, tôi cất giọng hỏi:
“Chú Figo, tại sao chú lại dẫn cháu đến đây ạ?”
Figo cười nhẹ khiến làn khói trắng bay ra, ông ta quay lại nhìn tôi.
“Ông chủ chả phải rất hà khắc với cháu sao? Chú nghĩ dẫn cháu đến đây có thể giúp cháu nghỉ ngơi được thoải mái hơn.”
Ngực tôi bỗng có cảm giác gì đấy kì lạ, nhưng nó không phải là sự khó chịu, nó khiến tôi cảm thấy ấm áp đến lạ lùng. Chắc hẳn là vì sự quan tâm nhỏ nhoi của Figo giúp tôi cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ lắm. Trước mặt bây giờ đã là một cánh cửa gỗ, Figo từ từ mở ra, bên trong căn nhà khá là bừa bộn, trên mặt bàn ngập đầy những chai rượu đã uống hết, góc trần nhà giăng rất nhiều mạng nhện vì đã lâu rồi không được quét dọn. Figo kêu tôi ngồi lên chiếc giường cũ kỹ trong khi ông ta lấy củi đốt lò sưởi lên. Ngọn lửa bùng lên, cái ấm dần dần được lan tỏa ra khắp căn phòng, nhìn theo ánh lửa bập bùng, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm vô cùng. Ước gì thời gian có thể dừng lại…
“Bịch.”
Figo ngồi xuống cạnh tôi, ông ta nhìn tôi đắm đuối như không thể rời mắt khỏi món hàng mình yêu thích, rồi dần dần ngồi sát lại tôi, cánh tay hắn vòng lên vai tôi rồi cất giọng nói:
“Chú thấy vẫn lạnh quá. Cháu có thể sưởi ấm cho chú được không?”
Ý của Figo là sao? Tôi không hiểu, “sưởi ấm” là phải như nào? Dù không hiểu nhưng tôi không thích việc Figo chạm vào tôi. Mỗi lần như thế, ánh mắt ông ta khiến tôi không thoải mái, bị đôi mắt ấy nhìn làm tôi rùng mình. Cảm giác như ông ta có thể nuốt chửng tôi ngay bây giờ. Tôi liền đẩy cánh tay Figo ra và ngồi ra xa ông ta.
“Nếu… chú thấy lạnh quá, cháu có thể lấy chiếc ghế đằng kia để chú có thể ngồi gần lò sưởi ạ…” tôi bập bẹ nói.
Tôi có phần cảm thấy tội lỗi vì đã đẩy Figo ra như thế, dù sao thì ông ấy cũng là người đầu tiên giúp đỡ tôi trong ba năm sống ở nơi này. Tôi lén liếc mắt lên nhìn biểu cảm của ông ta, có chút sững sờ sau đấy bàn tay Figo từ từ đưa lên che miệng, tiếng cười khúc khích phát ra càng ngày càng to. Đến lúc không thể che giấu được vẻ mặt của mình nữa, ông ta ngoác miệng ra cười như được mùa. Tôi sợ hãi, tay chân không ngừng run rẩy, chắc có lẽ tôi sẽ phải kiếm cớ để rời khỏi đây. Khi mà tiếng cười quái dị đấy dừng lại hẳn, Figo hướng tay về tôi rồi nói:
“Cháu không muốn gần gũi hơn với ta sao?”
Hơi thở ông ta trở nên dồn dập, khóe miệng cong lên cùng đôi mắt nheo lại, hắn đột ngột túm lấy tay tôi rồi kéo tôi lao vào ngực hắn. Đối với một cô bé bị bỏ đói ba bữa như tôi thì hắn quá khỏe. Tôi không thể vùng vẫy được dù chỉ là một chút. Nước mắt tôi ứa ra, đôi chân run rẩy cùng với tiếng tim đập như thể chuẩn bị nổ tung.
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Hắn vùi đầu mình vào cổ tôi, hít lấy hít để. Tôi rùng mình khi thứ ướt át đấy đang liếm láp xung quanh. Tay hắn mò mẫm xuống dưới, sau đó không kiềm chế được mà xé toạc chiếc áo duy nhất của tôi ra. Lúc mà hắn xé chiếc áo ấy, cũng là lúc niềm tin của tôi hoàn toàn bị vùi dập. Niềm tin về cuộc sống hạnh phúc cùng với những người tốt bụng. “Thì ra là vậy“. Lẽ ra, tôi phải chấp nhận sự thật này từ lâu rồi. Từ cái lúc, người đàn ông đó vứt bỏ tôi. Từ cái lúc, tôi chỉ đáng giá mười đồng bạc. Nước mắt tôi cứ thế mà tuôn ra như không thể dừng lại, tôi gào khóc bằng tất cả sức của mình, cổ họng tôi rát lại, nhưng nó đã là gì so với sự tuyệt vọng của tôi lúc này. Cơ thể tôi không ngừng đẩy Figo ra, gã tức giận, dùng bàn tay to lớn của mình in dấu vết đỏ hằn lên mặt tôi.
“Bốp!”
Đau đớn, sợ hãi, căng thẳng. Những cảm xúc đấy liên tục bao vây lấy tôi. Tôi không thể thở nổi. Tôi đưa cánh tay mình lên cao, cố gắng với đến sự sống.
“Ai đó… làm ơn… cứu tôi…”
Lời kêu cứu của một con bé nô lệ vang lên trong vô vọng.
“Choang!”
Tiếng thủy tinh vỡ, chân của Figo vô tình đạp trúng những chai rượu rỗng. Chai rượu vỡ ấy lăn gần đến tôi, phần bị vỡ của nó nhô lên đầy sắc nhọn. Ý nghĩ xoẹt qua đầu tôi. Tôi phải với được nó. Với lấy cơ hội của tôi! Trong lúc Figo mải mê sờ soạng xung quanh cơ thể, tôi vươn tay đến chỗ chai rượu. Có chút khó, nó ở xa hơn tôi nghĩ. “Không thể để ông ta nhìn thấy”, tôi dùng tay còn lại ôm lấy đầu Figo rồi vùi nó vào lòng mình. Figo cười lên từng tiếng sảng khoái rồi hào hứng nói:
“Ngay từ đầu mà ngoan ngoãn như này thì đã không bị thương trên mặt rồi, không phải sao?”
“Sắp được rồi… một tí nữa… chút nữa…”
Tôi không quan tâm Figo nói gì, suy nghĩ của tôi tập trung hoàn toàn vào chai thủy tinh ấy. “Được rồi!” Ánh mắt tôi sáng lên, tôi đã cầm được nó. Bằng tất cả sự dũng cảm cũng như là sức lực, tôi đâm thật mạnh vào eo của Figo. Gã gào lên đau đớn, bật dậy rồi nhìn xuống eo. Vết cắm khá sâu. Nhân cơ hội, tôi chạy thật nhanh về phía cửa. Nhưng Figo vẫn kịp giữ được cổ tay tôi, hắn gầm lên đầy giận dữ:
“Con khốn này!”
Ánh mắt hắn đỏ ngàu lên, răng nghiến vô nhau tạo thành những âm thanh “ken két”. Tay kia của hắn vẫn đang ôm lấy vết thương ở eo do tôi đã đâm.
Tôi hoảng sợ, với lấy thêm một chai thủy tinh nữa đập thật mạnh vào đầu hắn. Hắn choáng váng, lùi về phía sau. Tôi giựt tay ra, chạy thật nhanh ra ngoài cửa. Cái giá rét của mùa đông ập vào. Ở bên ngoài, những bông tuyết vẫn đang rơi. Đôi chân trần ấy chạy thật nhanh trên nền tuyết trắng xóa…
…]