Thế Thân Hoàng Hậu - Chương 4: Che giấu sự thật
[Mặt trời còn chưa ló dạng, dáng đi oai nghiêm của vị công tước bước qua, những người hầu trực đêm nhanh chóng ra hiệu đánh thức vị chủ nhân đang say giấc của họ. Nhưng ngài Henrik đã ngăn lại, ông muốn Cynthia được nghỉ ngơi thêm chút nữa. Cũng lâu rồi Henrik mới đến thăm Cynthia, đâu phải tại ông không yêu nó mà do ông phải gánh vác quá nhiều việc trên vai. Sự nổi tiếng, giàu có, quyền lực không tự nhiên rơi xuống gia tộc Bernice cao quý của ông. Khi chiến tranh nổ ra, Henrik bận rộn hơn bao giờ hết, không chỉ xử lý giấy tờ trên lãnh địa giờ đây còn phải liên tục tham gia những cuộc họp diễn ra dày đặc liên quan tới chiến sự, ông không có quá năm tiếng để nghỉ ngơi trong ngày. Một người bận bịu như thế lại vì một bức thư mà ngồi trên xe ngựa ba ngày hai đêm, chạy không ngừng nghỉ để tới gặp đứa con gái của mình. Henrik chẳng hề biết thể hiện tình yêu đến thiên thần bé nhỏ ra sao, ngay từ khi Cynthia vẫn là một cô nhóc năm tuổi, con bé luôn nghịch ngợm chạy tới phòng làm việc phá ông, nó là một đứa nhóc đáng yêu với đôi mắt xanh biếc tròn xoe như đựng cả đại dương trong đấy, dễ thương là vậy nhưng Henrik lại quá bận, quá bận, quá bận… đến nỗi bỗng chốc ngoảnh lại, nhóc con ấy đã tròn mười tuổi, nó cũng đã không còn đi theo sau từng bước chân ông, cũng không còn bẽn lẽn núp sau cánh cửa nhìn ông làm việc nữa. Henrik cho rằng những điều đấy chỉ đơn giản là sự trưởng thành của đứa trẻ nên ông lại tiếp tục ngoảnh đi. Henrik chưa từng tiếc tiền cho những món đồ Cynthia thích, nếu con bé muốn, không có thứ gì là không thể. Nhưng ngài công tước cao quý lại thật đần độn khi làm một người cha, Henrik tưởng chỉ cần làm thế thì Cynthia sẽ biết ông yêu thương con bé đến nhường nào. Con bé thích Elias, được thôi, ông chấp nhận. Chỉ cần, Cynthia của ông thật hạnh phúc, an yên thì làm hoàng hậu cao quý hay phu nhân của quý tộc nghèo đều được, nếu đấy là người đàn ông mà bé con của ông yêu… Khi Henrik nhận được thư cấp báo của Amy, ông đã bàng hoàng trước dòng chữ “tự ngược đãi bản thân”, ngay lập tức ông bỏ tất cả mọi việc để chạy tới bên con.]
Những chú chim đang ríu rít bắt chuyện với nhau trên cành cây tràn ngập nụ hoa đang nở. Tôi chào đón ngày mới bằng cái ưỡn vai, lại thêm một ngày Cynthia không có ở đây. Lý do ngài công tước tới hẳn là vì những hành động đầy kích động của tôi ngày hôm đó. Amy chắc là người đã báo tin, tôi rung chuông gọi con bé vào phòng rồi bước xuống giường, thôi thì chuẩn bị tâm lý trước vậy, đó là những gì tôi nghĩ. Chỉ là ngàn vạn lần tôi không thể ngờ, công tước Henrik đã tới đây từ bốn tiếng trước.
“Bộ ông ý không đi ngủ sao???” tôi hớt hải chuẩn bị sau khi được báo tin.
Vâng, tôi xuất hiện trước mặt công tước chỉ sau mười lăm phút từ khi thức dậy. Thật ra, tôi khá sợ công tước vì sự nghiêm nghị và hay cau có của ông ấy. May mắn thay ngài ấy rất bận nên thường xuyên không có mặt ở dinh thự. Trước mắt tôi bây giờ là ngài Henrik đáng sợ đó, ngài ấy đang ngủ gà gật trên chiếc ghế sofa dài trong phòng khách, tôi tiến lại gần, khẽ lay ông ấy.
“Cha à.”
Henrik cau mày, đôi mắt từ từ mở ra, đôi mắt hơi đỏ giống như nhiều ngày không ngủ, bàn tay ông đưa lên ấn nhẹ vào thái dương. Lại gần như này, tôi mới phát hiện trên mái tóc đen tuyền kia đã điểm thêm vài sợi tóc bạc, quầng thâm mắt cũng hiện rõ dưới đôi mắt xanh biếc của ngài. Nhưng cái vẻ nghiêm khắc lại chẳng thay đổi chút nào. Giọng nói khàn khàn của ông cất ra.
“Xin lỗi con vì ta đã ngủ gật.”
“Không sao ạ.”
Tôi vội lắc đầu và quay lại chiếc ghế đối diện công tước. Henrik vẫn đang day trán, tôi có nên hỏi vì sao ông ấy tới sớm vậy không? Nhưng mà… khó mở lời quá. Henrik bắt đầu nâng tách trà lên, mân mê một hồi rồi hỏi.
“Dạo này, con có khỏe không?”
Tôi đặt bàn tay lên cổ tay bị thương bên kia, nó đã được giấu kín sau lớp áo dài. Vết thương vẫn trong thời gian lành lại. Hẳn Amy đã báo hết cho ngài công tước biết, muốn giấu cũng không nổi. Trái tim bồn chồn, đôi tay căng thẳng tới đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp, tôi ấp úng trả lời.
“Con đã mơ thấy một cơn ác mộng… trong đó, con mất đi một người vô cùng quan trọng… sau khi tỉnh lại, con bị hoảng loạn và lỡ làm bản thân tổn thương… thưa cha.”
Đó không phải một lời nói dối hoàn toàn. Liệu ngài Henrik có trách vì đã tự hại đến cơ thể không? Giống như cái cách Mary nói… “hoàng hậu phải vì đế quốc” ấy. Chỉ khi ở trong cơ thể của Cynthia, tôi mới cảm nhận rõ mọi sự chăm sóc, quan tâm họ gửi đến, đều là dành cho đế quốc chứ chẳng phải “Cynthia”. Tôi cúi mặt, sẵn sàng nhận lấy sự chỉ trích từ người đàn ông nghiêm khắc kia.
“Bị thương có nghiêm trọng lắm không?”
Ngạc nhiên thật đấy, tôi ngẩng vội lên nhìn Henrik. Lần đầu tiên, một biểu cảm khác với cái vẻ lạnh lùng hằng ngày xuất hiện trên gương mặt ông. Nhìn kìa… đó đâu phải biểu cảm của một người vô tâm. “Cynthia à, người luôn kể với em rằng ngài Henrik không thích người. Lần này người sai rồi đấy, ước gì Cynthia có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ông lúc này chứ chẳng phải em…”. Lẽ ra, người ngồi đây lúc này không phải là tôi.
“Không đâu cha, chỉ là một vết xước nhỏ ở cổ tay thôi ạ.”
Công tước thở phào rồi quay lại dáng vẻ ban đầu. Lúc sau, Henrik lại day day cái trán, cơ thể bị mệt mỏi quá đà, ngài ấy bây giờ đáng lo hơn tôi đấy.
“Bệ hạ sẽ an toàn thôi, ta cam đoan với con. Con có muốn quay về lãnh địa nghỉ ngơi một thời gian không? Thay đổi chỗ ở có khi sẽ tốt cho giấc ngủ hơn. Ta không ép con, cứ suy nghĩ rồi quay về khi nào cũng được.”
“Con cảm ơn người, thưa cha.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, công tước vội vàng trở về với đống công việc đang dở dang. Dù tôi có ngỏ ý muốn ông ấy ở lại chợp mắt đôi chút nhưng cũng bị từ chối. “Quả là một người cuồng công việc” đứng từ trên cao, tôi bất lực nhìn dáng vẻ gấp gáp đi lên xe ngựa của Henrik. Trên dãy hành lang dài, vô tình nhìn thấy vườn hoa thủy tiên đang nở rộ khiến tôi muốn đi dạo một lúc.
Tôi chỉnh lại mái tóc sau khi Amy vừa búi xong, ngắm nhìn khuôn mặt của Cynthia trong gương. Không khí trong lành nơi vườn hoa hoàng cung quả không tệ. Những bông hoa trong vườn tỏa ra hương thơm ngào ngạt vô cùng dễ chịu. Khu vườn này được xây tặng cho hoàng hậu khi mới vào cung, đây chính là món quà đầu tiên của đức vua dành cho người. Cách bài trí do đích thân hắn sắp xếp, các giống hoa do đích thân hắn lựa chọn, ai mà ngờ được tất cả đều là dối trá. Cynthia rất trân trọng nó… nhưng đổi lại người nhận được gì? Tôi cười nhạt rồi nhìn lên những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời trong xanh. Để sự việc không tan thương như vậy nữa, tôi nghĩ bản thân nên học kiếm thuật. Nếu học bằng cơ thể Cynthia sẽ giúp cơ thể người khỏe hơn, khi tôi và người tráo đổi lại cho nhau chắc chắn nó sẽ có ích. Vấn đề, hoàng cung không phải là nơi thích hợp để học. Quay lại lãnh địa là một ý kiến không tồi nhưng Bernice cách khá xa thủ đô, giao dịch với Eric sẽ trở nên khó khăn.
“Chắc tối nay chúng ta phải gặp nhau rồi, Eric”.
Sau bữa tối, tôi gọi Amy vào phòng rồi cố tình dụ con bé uống say, giờ thì Amy ngủ sâu đến nỗi tôi có lột đồ thì cũng không động đậy. Tôi kéo Amy lên giường, còn mình thì giả thành Amy để lẻn ra bên ngoài bằng cái lỗ chó sau cửa Đông.
“Coi như đây là hình phạt của ta vì em đã gửi thư cho công tước nhé, Amy.”
…
“Chào mừng trở lại, vị khách VIP đáng kính.”
Chà, tôi phải bất ngờ vì độ ưa tối của hắn đấy. Cứ như tôi đang lặp lại lần đầu tiên gặp Eric vậy, ánh sáng leo lắt duy nhất vẫn là ánh trăng ngoài cửa sổ. Tôi chán nản, mặt cau lại, nói.
“Ngài có thể bật đèn lên được không?”
Tự nhiên Eric bật cười không ngừng, rồi đứng phắt dậy đi tới bật đèn. Thấy đầu óc tên này không được ổn lắm, tôi thầm nghĩ “tìm được Cynthia rồi chấm dứt thôi!”.
“Thật xin lỗi, thần vẫn chưa quen với việc lộ mặt lắm.”
Cả căn phòng sáng bừng lên, hắn hướng tay vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, tỏ ý mời tôi ngồi. Sau đấy, Eric vỗ tay hai lần, chàng trai hôm trước liền bưng trà vào. Eric quay về chỗ ngồi, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
“Nếu người tới vì cô gái Amber đó thì thành thật xin lỗi, chúng thần chưa giỏi tới mức tìm được người mất tích trong một ngày.”
Tôi đâu điên mà mới một ngày đã bắt hắn tìm được Cynthia. “Cái tên này đang khịa mình đây mà”, bực mình tôi với lấy tách trà vừa được rót, uống một hơi rồi gằn giọng nói.
“Ngài yên tâm, ta tới để bàn bạc.”
“Vâng, xin người cứ tiếp tục nói.”
Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, rồi vẫy tay ra hiệu cho chàng trai kia ra ngoài. Khi tiếng đóng cửa phát lên, tôi cũng tiếp tục câu chuyện của mình.
“Ta muốn học kiếm thuật nhưng trong hoàng cung lại có quá nhiều rủi ro vì vậy ta đã tính tới việc quay lại Bernice với lý do về thăm nhà cùng dưỡng tâm bệnh. Hẳn ngài cũng biết, Bernice xa thủ đô như nào, nhưng bất cứ thông tin nào về Amber ta đều muốn nhận ngay lập tức.”
Eric tập trung lắng nghe, ánh mắt vàng trầm ngâm một lúc lâu. Hắn đặt nhẹ tách trà lên bàn, đan tay vào nhau, thăm dò ý định của tôi.
“Tại sao người lại muốn học kiếm thuật?”
“Trước cả khi là hoàng hậu cao quý thì ta đã là một con người. Con người có rất nhiều nỗi sợ và ta cũng không phải ngoại lệ. Cái chết, nỗi đau là thứ ta sợ hãi vì thế ta muốn học cách tự vệ.”
Chẳng biết Eric đang nghĩ gì, chỉ biết hắn đang nhìn sâu vào đôi mắt này như thể muốn lục lọi mọi ngóc ngách trong tâm hồn tôi. Hắn đưa tầm nhìn đi, thay đổi tư thế ngồi rồi ngả người về sau ghế, đôi tay đặt xuống rồi mỉm cười.
“Thú vị thật, người hãy tới Bernice đi. Thần sẽ dạy người kiếm thuật, tất nhiên là trên cương vị hoàng hậu là người thuê. Học phí không làm người thất vọng đâu ạ.”
Tôi bật cười trước câu đùa của Eric, sẽ chuẩn bị có thêm một con số siêu khủng nữa đây. Thật tốt, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cái hoàng cung gớm ghiếc này, dù chỉ là tạm thời.
Eric đề nghị hộ tống tôi về với lý do không thể để vị khách VIP duy nhất của hắn gặp nguy hiểm. Cũng đã là nửa đêm, đi một mình giờ này quả không ổn. Thôi thì gói dịch vụ khuyến mại của hắn tôi sẽ chấp nhận vậy. Ánh trăng rọi xuống mặt hồ cùng những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, chúng tôi đang đi trên con đường hướng tới hoàng cung. Cơn gió xuân xào xạc qua những chiếc lá, cũng đã quá nửa đêm nên không còn chiếc xe ngựa nào hoạt động. Eric im lặng đi song song bên cạnh cách tôi khoảng một sải tay, hắn chẳng nói câu nào, không muốn không khí trở nên khó xử, tôi bèn bắt chuyện.
“Ta có một thắc mắc, những lúc ngài làm việc trong phòng đều tối om như vậy sao?”
Tiếng cười nhẹ của hắn phát ra giúp không gian tĩnh mịch, yên ắng được điểm thêm vài sắc màu, thanh âm. Đi cạnh thế này, tôi mới phát hiện ra dáng người hắn to lớn hơn những gì tôi nghĩ. Nếu không ngẩng mặt lên, tầm mắt tôi sẽ chỉ đến ngang ngực. Cơ ngực thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc áo choàng đen, có chút ngượng ngùng, tôi quay mặt đi chỗ khác.
“Vì thần không muốn để lộ danh tính nên càng tối thì càng tốt. Thông thường khi làm việc, thần sẽ chỉ lấy nửa số tiền khi giao dịch và lấy nốt nửa còn lại khi đã hoàn thành xong để tạo sự tin tưởng cho những vị khách trước. Người là vị khách đầu tiên thanh toán một thể đấy, thưa hoàng hậu.”
“Chà, thế ta hẳn là người đặc biệt nhất.”
Tôi nói đùa với Eric rồi đặt tay lên ngực vờ như rất tự hào. Cung đường về hôm nay lại tươi vui đến lạ thường. Eric cũng cười đưa ánh mắt hướng về tôi rồi cất lời.
“Người rất vui tính đấy, thưa hoàng hậu. Thần biết người quan tâm khá nhiều đến cô gái Amber kia. Tuy rất tò mò nhưng có lẽ thần không nên tọc mạch thì hơn. Thần chỉ có một suy đoán, nếu cô gái đấy cũng quan tâm người như cách người quan tâm cô ta, vậy tại sao cô ấy lại không tìm cách liên lạc cho người? Liệu đối với người ấy, người có quan trọng không?”
Hắn ta dần dần quay người lại đối mặt với tôi. Câu hỏi của hắn thật vô lý… nhưng lại khiến lòng tôi xao động không ngừng. Trong lòng Cynthia… tôi có quan trọng không? Dưới ánh trăng lung linh huyền ảo, Eric nhìn thẳng vào mắt tôi lần nữa, chờ đợi câu trả lời. Tôi chững lại như thể đang khắc sâu hình ảnh ấy vào tâm trí mình.