Tổ Quốc Và Em - Chương 7: Tập luyện
Bảo Ngọc sau khi trở về phòng được mọi người nói qua một lúc thì đã nắm rõ, việc của cô hiện tại là phải nâng cao thể lực của bản thân.
Thảo Nhi nói:
“Mấy ngày em ở phòng y tế, bọn chị muốn đến thăm mà Trung đội trưởng không cho, em thông cảm nhé!”
“Ừm, không sao đâu.”
“Em khỏe hẳn chưa?”
“Cũng đỡ nhiều rồi, thời gian tới chắc em phải tập luyện thêm buổi tối với sáng sớm mới được, chứ thể lực của em hơi yếu, sợ không đảm bảo huấn luyện được.”
“Cố lên nha!”
Hai cô gái mới gặp mà như đã thân thiết từ lâu, vốn dĩ Bảo Ngọc cũng không cởi mở đến như thế, nhưng Thảo Nhi lại rất nhiệt tình, quan tâm và hỏi han, có lúc cô cảm thấy hơi vô vị, nhưng nhìn vẻ mặt hồn nhiên của cô ấy, cô lại không thể phớt lờ được mà nói thêm vài câu.
Ăn tối xong, cả trung đội tập trung ở trước sân để xem thời sự, đây là những sinh hoạt cơ bản trong đơn vị yêu cầu toàn bộ chiến sĩ tham gia. Thời sự lúc bảy giờ tối là tổng hợp những tin tức chính trị, văn hóa, thể thao, giải trí nổi bật của ngày hôm đó, các chiến sĩ khi đã bước vào cánh cổng đơn vị, toàn bộ điện thoại di động đều bị tịch thu, gần như cô lập với thế giới bên ngoài, chỉ có thể thông qua thời sự để nắm bắt.
Đó là quy định chung của đơn vị!
Đến giờ đi ngủ, tất cả phòng sinh hoạt của cả trung đội đều đã tắt đèn, nghe tiếng hít thở đều đều của ba người còn lại trong phòng, Bảo Ngọc ngồi dậy, rón rén đi ra ngoài. Cô khoác thêm một chiếc áo dài bên ngoài rồi đi xuống sân vận động ở dưới, bắt đầu hành trình tập luyện hồi phục sức khỏe.
Bảo Ngọc không chạy quá nhanh mà chạy với một tốc độ vừa phải, cô chạy năm vòng sân vận động mà phải nghỉ ngơi đến mấy lần, thể lực đã đi xuống trầm trọng. Sau đó lại bắt đầu hít xà đơn, những bài tập này cô đã tập đi tập lại bao nhiêu lần từ lúc bước chân vào trại huấn luyện sát thủ rồi. Cảm giác bây giờ cũng giống như lúc vừa bước vào đó vậy, bản thân rất muốn nỗ lực để tiến lên, nhưng thể lực không cho phép, cứ hít mấy cái là cô lại phải dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục được.
Quốc Anh vừa dạo qua một lượt khu sinh hoạt của chiến sĩ mới rồi đi về phòng của anh, nhưng trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn không yên lòng, lại khoác chiếc áo khoác đi ra ngoài đứng hóng gió.
Ai ngờ vừa đến nơi đã thấy một bóng đen từ đằng xa đang ngồi trên xà đơn, đôi chân đang bắc ngang trên thanh xà, hai tay chống hai bên, đầu cúi xuống, cảm giác bất lực là những gì anh thấy ở bóng dáng đó.
Đi lại gần đến nơi, anh mới phát hiện đó là một cô gái.
“Ai vậy?”
Từ lúc nãy cô đã nghe thấy tiếng bước chân người đến đây rồi, nhưng cô lờ đi như không biết, thế mà vẫn lại hỏi cho bằng được!
Nhưng mà khoan, nếu bị bắt giờ đi ngủ mà còn trốn ra đây ngồi thì có bị kỷ luật không nhỉ?
Bảo Ngọc ngay lập tức nhảy xuống khỏi xà đơn, đúng lúc Quốc Anh đi đến, dưới ánh đèn mờ ảo trong đơn vị, bốn mắt nhìn nhau.
Bảo Ngọc mặc một quần đùi màu xanh lá của chiến sĩ, một áo phông và khoác một chiếc áo khoác bên ngoài, mồ hôi chảy từng dòng trên trán, mái tóc ướt rũ rượi đang dính bết xuống trán và má cô, có lẽ mới vận động xong.
“Giờ này sao em còn ở đây?”
“Em không ngủ được nên ra đây tập luyện một chút cho đổ mồ hôi, về phòng sẽ dễ ngủ hơn.”
Đúng là lý do rất hay!
“Có biết giờ này đơn vị sẽ làm gì không?”
“Biết, thưa Trung đội trưởng!”
“Đi về nghỉ ngơi ngay, ngày mai còn huấn luyện.”
“Vâng, chào Trung đội trưởng!”
Bảo Ngọc nhanh chân chạy vèo một cái về phòng tránh cho Trung đội trưởng lại đổi ý!
Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ cong đít chạy, miệng của Quốc Anh nở một nụ cười, nhưng cũng lắc đầu với trường hợp này. Không thể xuống tay trách phạt một chiến sĩ vừa mới bệnh dậy đúng không?
Anh tự thôi miên bản thân không phải là mình bỏ qua cho cô, mà chỉ là do cô mới bệnh dậy mà thôi.
Sáng hôm sau, cả trung đội dự bị được đưa đến trường bắn sau khi ăn sáng xong, ngồi nhìn Quốc Anh hướng dẫn cách cầm súng, ngắm bắn, tháo ráp súng, Bảo Ngọc thấy chẳng có chút hứng thú nào, những bài tập đơn giản sơ cấp này cô đã thuộc trong đầu như cơm bữa rồi, thế là tranh thủ chợp mắt một chút.
Sáng nay bốn rưỡi cô đã tỉnh dậy để chạy thể dục nên giờ thấy hơi buồn ngủ, trước đây cô đã luyện được kỹ năng đứng ngủ và ngồi ngủ, để có thể tận dụng mọi thời gian có thể.
Mọi người vẫn tích cực ngồi xem Trung đội trưởng hướng dẫn, riêng Bảo Ngọc ngồi cúi đầu, chống cằm ngủ ngon lành, cũng may mà cô không ngáy, chứ ngáy thì sẽ bị phát hiện ngay.
“Tất cả đã rõ chưa?” Diễn giải xong, Quốc Anh quay xuống hỏi.
“Rõ!” Tất cả đồng thanh trả lời.
Vô tình anh lại thấy Bảo Ngọc đang ngồi yên cúi đầu như tượng, không một chút nhúc nhích nào, anh hỏi cũng không có phản ứng.
À, còn ngủ gật trong giờ học nữa cơ!
Có phải tôi chiều em quá nên càng ngày em càng làm càn không nhỉ?
“Bây giờ tôi mời vài đồng chí lên thực hiện lại.”
Nói rồi anh nhìn xuống vị trí của Bảo Ngọc.
Thảo Nhi ngồi ở một bên cô, hất cùi chỏ cô một cái, Bảo Ngọc ngay lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên thấy anh đang nhìn cô.
Chết rồi, bị anh ta bắt được cô ngủ gật rồi!
“Bảo Ngọc, lên thực hiện.”
Biết người ta ngủ rồi mà còn gọi lên, được lắm, chơi vậy ai chơi lại!
Cô nhìn sang Thảo Nhi ngồi bên cạnh, thấy cô ấy nói nhỏ:
“Ráp súng rồi thực hiện động tác ngắm bắn.”
Bảo Ngọc giơ tay ra làm động tác “OK” với Thảo Nhi, còn gửi cho cô một nụ cười rồi thong giong bước lên phía trên.
Ba cái đồ yêu này tưởng làm khó được cô à?
Trái với vẻ thong dong của Bảo Ngọc là vẻ mặt lo lắng của cô bạn cùng phòng Thảo Nhi, nãy giờ cô ấy biết cô ngủ gật, đoán chắc mới xa nhà nên cô không quen giường liền để cho cô ngủ, bây giờ lại vô tình hại cô. Cô ấy nắm chặt hai tay lại, chăm chú nhìn từng động tác của Bảo Ngọc ở phía trên đến tròn cả mắt.
Bảo Ngọc thực hiện đầy đủ các bước, như thể đã tập đi tập lại động tác đó vô số lần rồi, sao cứ cảm thấy động tác cô làm còn đẹp hơn Trung đội trưởng làm nhỉ?
Không, chắc là hoa mắt thôi!
Không chỉ các chiến sĩ trong trung đội mà đến Quốc Anh cũng một vài giây ngơ ngác, đó không phải là thao tác của một chiến sĩ mới, cho dù là những người đã từng được học ở trường trung học phổ thông hay đại học cũng không làm ra được những động tác đẹp vậy, cô gái này quả là có tiềm năng!
Ai bảo đó là cô gái mà anh nhìn trúng chứ?
Sau khi lắp súng, Bảo Ngọc thực hiện động tác ngắm bắn, tấm bia cách vị trí ngắm bắn một trăm mét, cô bình tĩnh thực hiện từng động tác một, rất bình tĩnh, tự tin.
“Đoàng!”
“Wow….năm điểm. ”
Phát bắn đầu tiên được năm điểm, đó là vì cô đã điều chỉnh họng súng đi chệch tâm một chút, tránh sự nghi ngờ của mọi người.
Nếu lần đầu bắn súng mà bắn trúng tâm thì mọi người sẽ nghĩ là do may mắn hay thiên phú nhỉ?
Chắc chắn một trăm phần trăm sẽ nghĩ đó là may mắn!
Mà hơn nữa cô cũng không muốn làm mọi người ngạc nhiên về mình, tránh gây ra những phiền phức không đáng có, cũng chả muốn nổi bật hơn người để làm gì, thôi thì cứ bình lặng sống giữa đám đông là được rồi.
Tuy nhiên, đối với mọi người đều ngạc nhiên, chiến sĩ mới này huấn luyện ngày đầu tiên đã đội sổ rồi ngất xỉu, hai ngày sau cũng không tham gia huấn luyện, thế mà bây giờ mới cầm súng đã bắn được năm điểm.
Phát thứ hai và thứ ba đều năm điểm, mọi người đều gật gù, chứng tỏ không phải cô may mắn mà quả là ngắm bắn chuẩn xác thật.
Ngoài Bảo Ngọc thì mấy người sau đó lên bắn không ai bắn trúng bia phát đầu tiên cả, lác đác vài người đến phát thứ hai hoặc thứ ba mới trúng bia.
Ánh mắt mọi người nhìn cô cũng đỡ kỳ thị hơn hẳn!
Chỉ có Quốc Anh biết, những động tác nhuần nhuyễn và lưu loát của cô chỉ có những tay súng chuyên nghiệp mới có thể thực hiện được như thế, hành động của cô đã thành công khơi gợi sự tò mò của anh rồi đó.
Gia đình cô làm thương gia, không có ai tham gia quân đội, đồng nghĩa với việc sẽ không có cái gọi là gen di truyền, còn thiên phú thì cũng không hẳn một phát là ăn ngay được như thế, chẳng lẽ ở nước ngoài cô đã tập luyện bộ môn này rất nhiều sao?
Còn nữa, ý chí của cô không phải người bình thường có thể sánh được, vừa mới ra khỏi phòng bệnh đã tích cực tập luyện như vậy, khó mà kiếm người kiên cường đến như vậy.