Hồ Sơ Án M - Chương 10: Song Sinh (10)
“Bé ơi ngủ ngoan, đêm đã khuya rồi…”
Tiếng hát ru êm dịu, đầy tình yêu thương trôi dạt từ phòng này sang phòng khác, từ trên lầu xuống tận phòng khách. Nghe sao da diết, nghe thật du dương và khó quên. Đó chỉ có thể là một người mẹ với tình mẫu tử rộng bao la, mới có thể hát lên được khúc ru ngủ như thế này.
Tâm chợt tỉnh giấc, anh còn tưởng đâu mình nghe lầm, nhưng tiếng hát ru ấy vẫn còn ở bên ngoài hành lang. Anh bỏ qua cơn đau đớn về thể xác, chậm chạp ngồi dậy quan sát xung quanh.
Khi này anh trông thấy Linh ngồi ở trên giường, vẻ mặt hầm hầm nhìn anh: “Chịu dậy rồi à?”
“Cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Tâm ân cần hỏi han, cố tình làm lơ đi thái độ như cục than đen của đối phương. Linh tặc lưỡi, khoanh hai tay trước ngực: “Tôi mà sứt mẻ gì thì anh còn nằm ngủ phè phỡn tới giờ này ư?”
Anh ngượng ngùng gãi đầu, dẫu sao đó cũng là lỗi của anh nên không dám cãi. Linh thấy anh áy náy như vậy cũng chẳng buồn trách mắng gì thêm, ngay cả ý định đấm anh bầm mắt cũng quên béng mất.
Cô ném cho anh gậy gỗ, anh nhanh tay chụp được: “Cảm ơn.”
“Tiếp theo làm gì đây?”
“Cô có nghe thấy tiếng hát ru không?”
“Gì? Tiếng hát gì?”
“…”
Xem ra Linh không thể nghe thấy giọng hát kia, chỉ có một mình anh nghe thấy. Chắc có lẽ do anh đã dùng thuật pháp khai thông thính lực nên mới nghe được.
Anh đứng dậy lú đầu ra bên ngoài hành lang, cẩn thận quan sát. Anh phát hiện có một bóng ma đang lang thang, vừa đi vừa cất tiếng ru. Khi lướt ngang qua Hữu Tâm, dường như bóng ma ấy không hề trông thấy, cũng không hay biết sự tồn tại của anh.
Linh tò mò muốn biết anh đang làm trò gì, thế là cô cũng lú đầu ra nhìn. Ai ngờ bóng ma vừa đúng lúc xuyên qua làm cô lạnh gáy, sởn da gà. Linh rụt người lại, nhìn anh với vẻ khó hiểu.
“Gì vậy trời?”
“Có một hồn ma vừa đi ngang người cô đó.”
“…”
Tâm đưa tay ra: “Nắm lấy.”
Linh hoài nghi, vì tính tò mò trỗi dậy nên cô làm theo lời anh. Cô đặt bàn tay của mình lên bàn tay anh, khi này cô mới nhận ra bàn tay của Tâm rất đẹp.
Những ngón tay thon dài, từng khớp xương như được một nhà điêu khắc nổi tiếng chế tác ra. Da tay trắng bóc, lòng bàn tay có vài vết chai rõ rệt, cô nhìn chăm chú bỗng phát hiện mấy vết cháy xém bắt mắt.
“Anh mới bị… Là vì cứu tôi hả?”
Tâm chỉ cười nhạt với cô: “Đừng để ý quá, bây giờ cô nhắm mắt lại đi.”
Linh khẽ nhíu mày thở dài, cô nghe theo anh, nhắm hai mắt lại lắng nghe lời hướng dẫn tiếp theo của Tâm: “Hít vào thật sâu, thở ra thật dài. Sau đó để cho xúc giác dẫn dắt tâm trí của cô.”
“Đúng rồi, cô sẽ cảm nhận được nguồn năng lượng thuộc về một thế giới khác. Khi ấy cô từ từ mở mắt ra, nhìn về phía nguồn năng lượng kia.”
Vẫn là dãy hành lang dài không đích đến, vẫn là anh đỏ yếu ớt leo lét sáng, nhưng điểm dị thường là bóng ma vừa vụt ngang. Linh trợn to mắt, kinh ngạc trước những gì mình đang thấy.
“Kia… Kia là…”
“Hiện tại cô đang liên kết tâm linh với tôi. Thấy được thứ tôi thấy, cảm nhận được cái tôi cảm nhận và… Hiểu được những việc tôi đang làm.”
“Chuyện này… Thật sự quá vô lý… Tại sao chứ?”
“Xin lỗi vì đã lôi kéo cô vướng vào vụ này, tôi chỉ muốn biết liệu cô thật sự đang sở hữu thể chất Sinh Linh thật hay không thôi.”
Tâm từ tốn giải thích với Linh toàn bộ mọi chuyện, cũng đề cập đến việc anh bước vào cõi mộng của ông Trung, chứng kiến những gì xảy ra lúc ông ấy mất. Nghe có vẻ khó tin, nhưng khi xâu chuỗi các sự việc lại với nhau, thì nó lại hợp lý đến lạ.
Cũng giải thích được hết những khúc mắc trong vụ án này.
Vì sao lại không tìm thấy dấu vân tay, mẫu tóc hay thậm chí bất cứ dấu vết gì của kẻ thứ ba xuất hiện trong căn nhà. Bởi căn bản, đó không hề là người, tất cả mọi bi kịch xuất phát từ căn biệt thự này không phải một con người bình thường có thể gây ra.
“Vậy ý anh là đôi chị em song sinh trong nhà tắm đó… Đã hại chết ông Trung vì thực thể tà ác kia?”
“Ừm.”
“Còn… Còn hai hồn ma… Chẳng phải ban đầu anh nói có tới tận bốn hồn ma sao?”
Tâm gật đầu, anh chỉ về phía bóng ma đang hát ru: “Đó là một, vẫn còn một nữa nhưng không rõ đang ở đâu.”
“Thực thể kia còn lởn vởn ngoài đó… Sẽ rất nguy hiểm.”
“Nên tôi mới ở đây, để giải quyết nó. Lúc đầu tôi còn chưa biết nó là gì, qua những gì nó có thể làm, tôi đã biết.”
Một thực thể với phần âm khí ngút trời, sức mạnh có thể thao túng những hồn ma khác làm chuyện ác. Đó chắc chắn là một con quỷ, những ngạ quỷ khác thông thường sẽ do xuất thân từ vong hồn vất vưởng lâu năm, mang oán nghiệt quá nhiều nên đọa vào ngạ quỷ. Thế nhưng con quỷ thuần bản chất tà ác thì lại khác, nó được sinh ra từ chính chấp niệm của con người, tồn tại vì chấp niệm đó, nuốt âm khí và biến thành quỷ.
Để diệt được loại Quỷ này, điều tiên quyết là phải tìm được nguồn gốc của chấp niệm, sau đó hóa giải chấp niệm cắt đứt nguồn sức mạnh của nó. Như vậy thầy pháp mới có thể sử dụng thuật pháp của mình để diệt hoặc bắt quỷ.
“Điều chúng ta cần làm là điều tra ra nguồn gốc của nó sao?”
“Đúng vậy.”
“Làm cách nào?”
Tâm im lặng một lúc lâu, chợt căn biệt thự lại phát ra vô số âm thanh ma quái. Các cánh cửa đóng mở liên tục, những bức ảnh treo tường bị bóp méo, sàn nhà rung chuyển dữ dội.
Lần nữa, toàn bộ không gian bị xoay chuyển. Tâm thuận thế giữ chặt tay của Linh, anh dùng hết sức để kéo cô tới gần mình.
“Coi chừng!”
Tâm phản ứng rất nhanh trước khi sàn nhà sụp xuống. Anh xoay người đẩy cả hai ngã ra hành lang, khi này bóng ma hát ru cũng đột nhiên biến mất. Chỉ có bóng tối bao trùm và tiếng hét chói tai văng vẳng từ cõi âm.
“Chiếc vòng tôi đưa cô vẫn còn chứ?” Tâm hỏi.
Linh gật đầu, Tâm lập tức cầm chiếc vòng chỉ đỏ đeo lên cho Linh: “Mau đeo nó vào, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tháo xuống. Nó sẽ bảo vệ cô khỏi Quỷ.”
“Còn anh thì sao?”
“Yên tâm, tôi là thầy pháp mà.”
Linh nghe lời trấn an của Tâm nhưng vẫn cảm giác rất bất an, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô đối diện với tình huống như thế này. Dù đã tốt nghiệp học viện cảnh sát với tấm bằng xuất sắc, nhưng suy cho cùng cô vẫn chỉ là lính mới vào nghề, còn chưa trải sự đời nhiều như Tâm.
“Bọn mày đây rồi!”
Giọng nói the thé bỗng vang lên, từ trong bóng tối xuất đôi bàn tay đen ngòm dữ tợn. Quỷ tồn tại với nhân dạng là một bé gái nhỏ tuổi, tóc xõa dài tới chân, gương mặt trắng phếu với những đường rạn nứt đen đậm, đôi mắt đỏ vằn vện tơ máu đầy hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.
Nó cười toe toét, nhìn chòng chọc vào Tâm và Linh: “Bọn mày đây rồi!”
Tâm cầm chắc gậy gỗ trong tay, miệng bắt đầu lẩm bẩm đọc tiếng phạn. Tuy Linh nghe không hiểu gì nhưng vẫn biết anh đang làm phép. Cô cũng không thể trơ mắt nhìn cả hai bị Quỷ giết, cô lập tức rút súng ra chĩa thẳng vào nó.
Quỷ thấy vậy thì càng cười lớn hơn: “Mày tưởng thứ đó có thể tiêu diệt được tao? Mày nghĩ tao sợ hả?”
Nó vừa dứt câu thì lập tức lao vọt tới, Linh bóp cò súng, từng thanh âm đùng đùng xé tan bầu không khí. Ba viên đạn rạch ngang không trung, nhắm thẳng vào đầu nó bay xuyên qua, vậy mà nó chẳng hề hấn gì.
Ngay tại khoảnh khắc nó giơ móng vuốt vào mặt Linh, anh đã kịp thời niệm xong câu chú, anh quơ gậy dùng đầu tròn đỡ lấy. Viên hồng ngọc phát ra ánh sáng nóng hổi, đường nét điêu khắc ánh cam rực, chợt ngọn lửa bao phủ toàn bộ gậy gỗ.
Con Quỷ sợ hãi ngọn lửa thiêu đốt mình, nó gào thét rút lui, tự thu mình vào trong bóng tối. Tâm móc ra vài lá bùa, anh xoay người ném về phía nó, những tấm bùa phừng phực nổ tung, tạo ra ngọn lửa đốt trụi âm khí xung quanh con Quỷ.
Nó không chịu thua, hút hết toàn bộ âm khí xung quanh và bên trong căn biệt thự. Làn da trắng phếu của Quỷ ngày càng lộ ra nhiều vết nứt. Tâm thừa dịp này kéo Linh bỏ chạy, nếu để nó tấn công lần nữa anh không chắc sẽ bảo vệ toàn mạng cho cả hai.
Tâm đã sử dụng linh lực không ít, hao tổn quá nhiều. Nếu anh gắng gượng thì cũng chỉ giãy chết với Quỷ kéo dài thời gian được thêm chút. Muốn tiêu diệt được nó, bắt buộc phải tìm ra được nguồn gốc.
Cả hai người họ chạy dọc hành lang, vô số cánh cửa phòng lướt qua nhưng chỉ có thể chạy mãi. Hành lang này bị Quỷ tác động vào, trải dài đến vô tận.
“Om Muni Muni Maha Muniye Svaha.”
Tâm tháo chuỗi hạt trên tay mình xuống ném về phía trước, anh tiếp tục niệm lại lần nữa: “Om Muni Muni Maha Muniye Svaha.”
Lập tức trên sàn nơi chuỗi hạt đáp xuống bỗng sập một lỗ to, kéo cả hai người họ về lại sảnh lớn biệt thự. Phòng khách âm u tịch mịch bị tiếng ầm ầm đánh động, Linh vì bảo vệ Tâm nên theo phản xạ ôm chặt anh vào lòng, lưng cô đập mạnh lên nền đất.
Khói bụi mù mịt, cả hai ho sặc sụa. Tâm hớt hải đỡ Linh đứng dậy: “Cô có sao không? Tự dưng che cho tôi chi vậy?”
“Anh quên tôi là cảnh sát rồi sao? Trách nhiệm của tôi là bảo vệ người dân.”
“Cô… Đến giờ phút này mà cô còn yêu nghề quá nhỉ?”
Linh phì cười, điềm tĩnh trả lời anh: “Anh cứu tôi một mạng, tôi đỡ anh một mạng coi như hòa nhau.”
Hữu Tâm không biết phải trả lời cô như thế nào, tính ra thì Linh nói không sai. Anh chỉ không ngờ rằng Linh lại tốt bụng như vậy, cô có thể vì dân xả mình, chắc chắn cô sẽ là một cảnh sát tốt.
“Bé ơi ngủ đi, đêm đã khuya rồi…”
Trong không gian thinh lặng bỗng có tiếng hát ru cất lên, giọng nhẹ nhàng, dịu dàng và du dương tựa như tiếng sóng vỗ ngoài bãi cát trắng. Hai người họ dáo dác nhìn xung quanh, thì ra bóng ma ấy lại đang ngồi trên ghế sô pha, đối diện với chiếc TV không bật màn hình.
Thế nhưng trong màn hình, lại tồn tại một bóng hình khác. Đó là một người đàn ông trưởng thành, đang đứng thẫn thờ nhìn bóng ma hát ru. Họ nhìn nhau, đôi mắt thất thần nhìn nhau, tiếng hát vẫn cứ văng vẳng.
Tâm hoài nghi: “Lẽ nào…”
Linh cũng có cùng suy đoán như anh: “Có thể là… Họ.”
“Đúng vậy.”
Bình yên cũng ngắn chẳng tày gang, Quỷ bò qua lỗ hổng từ lầu hai chui xuống. Nó treo mình trên trần nhà, đầu xoắn vặn một trăm tám mươi độ để nhìn xuống hai người.
Cũng may là vừa rồi Tâm cảm nhận được âm khí kéo tới, nên anh đã kéo cô núp sau vách tường gần phòng bếp. Anh chống tay lên tường, ép sát Linh vào, ngay lúc này cả hai gần trong gang tấc, mũi sắp chạm đến nhau.
Linh không dám thở mạnh, cô cắn môi dưới nhẹ quay mặt đi. Còn Tâm thì giữ cho bản thân không nhìn thẳng vào mắt Linh, anh cố gắng tập trung vào con Quỷ ở ngoài kia.
Quỷ nhảy xuống, đứng trước mặt hồn ma người phụ nữ, nó nhào vào lòng ôm: “Mẹ! Mẹ có thấy hai đứa kia không?”
“Bé ơi ngủ đi, đêm đã khuya rồi…”
“Ồ! Không thấy à? Vậy còn ba thì sao?” Nói đoạn nó lại xoay cái đầu quay ngắt ra sau lưng, nhìn vào bóng ma người đàn ông trong TV.
Bóng ma vẫn đứng sững ở đó, chẳng động đậy hay lên tiếng đáp lời. Quỷ nhăn mặt, đôi mắt đỏ au đảo tới đảo lui, nó gào lên: “Đâu rồi? Đâu rồi đâu rồi? Chúng mày phải chết! Chúng mày phải làm đồ chơi cho hai chị của tao!”
Tâm cuối cùng cũng đã biết được nguồn gốc thật sự của Quỷ, cũng biết được tại sao đôi chị em song sinh kia lại sợ nó đến vậy.
Chấp niệm tạo rao Quỷ chính là người phụ nữ hát ru ấy, đôi chị em song sinh kia là con của họ. Có vẻ như người mẹ hoài thai một đứa con khác, sau đó gia đình gặp biến cố, người mẹ ấy sinh ra chấp niệm.
Chấp niệm sinh ma, ma này nuốt âm khí tồn tại như cái ung nhọt không có thuốc trị. Đến một ngày nào đó, ma trở thành Quỷ vì chấp niệm kia quá lớn, âm khí tích tụ quá nhiều.
Quỷ được sinh ra, bắt đầu tung hoành tại căn biệt thự, kéo những người từng sống ở đây mất mạng, sau đó Quỷ đi thu thập linh hồn của họ nuốt chửng toàn bộ. Quỷ tu dưỡng sức mạnh nhờ cách đó, cho nên nó mới có thể như hiện tại, là mối nguy hiểm khôn lường.
Cách duy nhất để phá vỡ chấp niệm của người mẹ, chính là đánh thức tâm trí còn sót lại của cô ấy.
“Tụi mày! Tụi mày đây rồi!”
Trong lúc đang suy nghĩ, chợt giọng nói ma quái vang lên sau lưng Tâm. Anh cứng người, cố gắng dùng hết toàn bộ cơ thể để che chắn cho Linh. Cô cũng nhận thấy biểu hiện của anh khác thường, cô giao tiếp bằng ánh mắt với anh.
“Phía sau hả?”
Tâm chớp mắt: “Ừ.”
Linh khe khẽ đưa nòng súng về phía Quỷ, bây giờ chỉ cần cô đẩy anh ra là bắn được nó. Nhưng Quỷ lại quá xảo quyệt, nó dường như đoán trước được hết tất thảy.
Nó vung hơn chục bàn tay về phía Tâm, khóa chặt hai tay và chân anh ném ra ngoài phòng khách. Sau đó nó nhào tới leo lên người Tinh Linh, hai bàn tay đầy móng nhọn bấy chặt vào da thịt của cô, siết chặt cổ cô.
Quỷ cười khà khà: “Chị gái xinh đẹp!”
Hữu Tâm đập đầu vào cạnh bàn, máu tươi phun ra đầy mặt, anh nén đau gượng dậy. Thay vì lao đến giải cứu Linh, anh đổi hướng cầm gậy gỗ chĩa về phía bóng ma người mẹ.
“Nếu mày dám làm cô ấy bị thương, tao sẽ cho mẹ của mày hồn siêu phách tán!”
Thực chất anh không có ý định tàn nhẫn như vậy, anh chỉ muốn đe dọa Quỷ, khiến nó lơ là cảnh giác. Anh nghĩ muốn phá bỏ chấp niệm phải làm cho bóng ma người mẹ tin rằng các con mình đã chết.
Một người mẹ nặng tình mẫu tử, chấp niệm duy nhất của họ chắc sẽ là về những đứa con.
“Không! Không!”
“Thả cô ấy ra!”
“Không! Tụi mày phải chết!”
Trong thế giằng co, lượng máu mà Tâm mất khiến anh bắt đầu thấy choáng váng, nếu cố nhây thêm e rằng anh sẽ gục ngay tại chỗ. Tâm đánh liều, dí đầu gậy nhọn hoắt vào sát bóng ma, ngọn lửa phựt lên khiến cho con Quỷ sắp phát điên.
“Aaaa!”
Nó gầm gừ, cả căn biệt thự cũng gầm gừ theo. Từng đợt âm thanh ai oán, khóc rên liên tục đổ về. Ấy thế mà âm khí tăng lên ngùn ngụt, đám mây u ám che lấp bầu trời trở nên đen kịt.
Cuối cùng con Quỷ cũng phải chịu thua trước Tâm. Nó buông Linh ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tâm rồi lùi về sau.
Cô được thả tự do thì lập tức chạy về phía Tâm, cây súng trong tay vẫn hướng nòng về phía con Quỷ. Cô thấy anh chảy máu nhiều bèn hỏi: “Anh còn ổn chứ?”
Tâm nuốt nước miếng, mọi thứ trước mắt anh tối sầm lại, anh lảo đảo ngã nghiêng, Linh lập tức đỡ lấy anh. Thừa lúc này, nó sấn tới muốn đoạt mạng cả hai.
Chợt sàn lầu hai ầm ầm kêu, rung chuyển dữ dội. Ngay phòng tắm sụp xuống, cái bồn nước vỡ toang ra, nước đen chảy lênh láng. Bóng ma người phụ nữ nhìn thấy cảnh này, chợt đứng bật dậy.
“Con tôi… Con…”
“Mẹ ơi con đây.”
“Không! Con tôi…”
Hồn ma kích động ôm bụng, dưới chân hồn ma chảy xuống máu đỏ sẫm, ánh mắt hướng về chỗ bồn nước đã vỡ thành trăm mảnh, bên dưới đống đổ vỡ là hai con vịt đồ chơi giống hệt nhau. Có vẻ như mọi ký ức lúc sinh thời ùa về, khiến cô ta nhớ lại.
Con Quỷ thấy vậy thì hoảng sợ, nó còn chưa kịp nói tiếng nào thì bị âm khí bao trùm. Bóng tối nuốt ngược lại nó, kéo nó lên không trung.
Cơ thể nó bị âm khí phản xoắn vặn hết mức có thể, toàn bộ khối đen ngày càng thu hẹp lại, mãi cho đến khi chẳng còn lại gì. Tất cả tan biến vào hư vô, như vậy chấp niệm đã bị xóa bỏ.
Mây đen mù mịt, sấm chớp liên hồi,
Nhìn ra bên ngoài còn tưởng đâu đã tối rồi.
Dân cư trong khu H còn nghĩ rằng trời sắp có mưa to, họ hối hả quay về nhà, thu dọn quần áo đang phơi. Chỉ riêng căn hộ ở đối diện biệt thự không làm gì.
Ông lão đứng ở ban công, vẻ mặt không còn gì tiếc nuối. Bên trong căn hộ khói nghi ngút, ba cây nhang cắm trong lư hương vẫn còn cháy nhưng lượng khối không thể nào nhiều như vậy. Hai tấm ảnh thờ dần hiện rõ sau lớp khói, một người đàn ông ưa nhìn mỉm cười, một người phụ nữ cười hiền hậu, cả hai tấm ảnh đặt sát cạnh nhau.
“Sơn à… Vân à… Là ba mẹ có lỗi với hai đứa. Ba mẹ hại chết con của hai đứa, cho nên mới gánh nghiệp quả như hiện tại… Ba mẹ xin lỗi! Vân à, xin con hãy yên nghỉ, để nó cũng được yên nghỉ con ơi.”
Ông lão nói thầm, đôi mắt vẫn hướng về phía căn biệt thự. Sau đó ông leo lên ban công, cơn gió lạnh buốt phả vào mặt ông, thổi bay mái tóc trắng xóa ấy. Chẳng mấy chốc bóng dáng ông lão không còn ở trên ban công nữa.
Giữa làn khói dày đặc bên trong căn hộ, bóng dáng bà lão ngồi trên ghế bỗng mờ ảo đến lạ. Bà gục đầu xuống, hai tay đung đưa, trên sàn toàn là những viên thuốc trắng xóa, hộp thuốc nằm ngổn ngang bừa bộn.
Tầm vài phút sau, từ dưới đường có tiếng hét thất thanh: “Trời ơi! Có người nhảy lầu!”
“Ôi giời ơi! Ông An nhảy lầu rồi, còn bà Hà đâu? Vợ ông ta đâu?”
“Mau chạy lên lầu xem…”
“Bà Hà cũng mất rồi! Hình như là không kịp uống thuốc nên lên cơn đau tim đi rồi.”
Chỉ trong bảy ngày, cả khu H chìm trong bầu không khí tang thương. Từ cái chết của ông Trung cho đến đôi vợ chồng già. Vậy nhưng họ chẳng hề hay biết, căn biệt thự kia đã bị niêm phong vĩnh viễn. Sẽ chẳng ai dám mua, mà cũng không có môi giới nào dám bán.
******
Tâm bị thương trong lúc trừ tà, Linh là người duy nhất có mặt tại đó chứng kiến tất thảy. Vậy mà khi sếp Nam hoặc Thủ Khoa hỏi tới, cô chỉ cười trừ rồi im lặng.
Bây giờ cô đã biết được trên đời này tồn tại một số thứ mà khoa học không thể giải thích được. Thật ra cô từng nghe chuyện này nhiều rồi, nhưng cô vẫn cố chấp không tin.
Nhưng sau khi quen Hữu Tâm, có lẽ cuộc đời của Tinh Linh sẽ rẽ sang hướng khác.