Trò Chơi Của Tôi Và Cậu - Chương 6: Bệnh viện 218
Hai người đàn ông cao to hớt hải chạy vào trong bệnh viện.
“Chúng tôi là người nhà bệnh nhân Vũ Anh Thư. Cho hỏi chị ấy đang ở đâu ? “
“Vâng, để tôi tra xem. Ở phòng 302 khu A, thưa anh.”
Lúc này, Anh Thư đã tỉnh hẳn, đôi mắt vô cùng mệt mỏi. Cảm giác đau đớn ở vùng bụng vẫn còn rất rõ trong tâm trí cô. Đến giờ, nó vẫn âm ỉ. May sao, tình trạng của cô không bệnh đến mức phải truyền nước biển.
Cái bệnh này, dĩ nhiên bản thân Thư không hề mong muốn.
Mà hệ thống của cái thế giới này muốn nhu vậy.
Cô cá chắc rằng, không chỉ cô mà nhiều người khác có rất nhiều lúc không thể kiểm soát hành vi của họ. Chỉ là liệu có một bộ phận nào đó nhận thức được điều này hay không.
Không có điện thoại, lại thêm cơn đau vẫn dày vò, Thư chỉ còn cách ngước mắt nhìn trần nhà suy nghĩ vẩn vơ.
Bỗng dưng có hai hình bóng thấp thoáng quen thuộc ngoài cửa. Đó là Minh và Lâm.
Trong mắt của Minh thì chị cậu như sắp chết đến nơi.
Cả người cô đẫm mồ hôi, trông vô cùng bết bát. Gương mặt mệt mỏi vô cùng.
Minh nắm lấy tay chị gái, cậu lo lắng hỏi han, tay cậu xiết chặt lấy chị gái, có phần run run.
“Chị có sao không? Sao mà bệnh tật đến mức ngất đi vậy? Em thấy lo quá đi mất. Bệnh dạ dày của chị lại tái phát phải không? Sao không cho em biết.”
Thư nhìn cậu em, tuy vô cùng mệt mỏi, nhưng cô vẫn hết sức dỗ dành.
“Đừng có lo, em nhìn đi, chị em chưa chết, vẫn còn sống sờ sờ đây. Bệnh tự tái phát, chị đâu có biết, nghỉ vài hôm là khoẻ liền thôi. Đừng có quá lo.”
Nói rồi cô xoa đầu đứa em vài cái để an ủi nó.
“Này, tôi có nghé lấy qua bệnh án của cô về đây. Cũng không nhẹ đâu. Cô đã bị xuất huyết dạ dày rồi đấy. Liệu mà kiêng khem và uống thuốc đi.”
Nghe Lâm nói, Thư chỉ biết thở dài. Từ lúc ở trên cái giường bệnh này đến giờ, cô mới biết mình bị viêm loét dạ dày. Vài lần trước đây là lần nhập viện nhẹ các bệnh khác, nhưng có vẻ mọi người không nhớ. Chắc hẳn họ chỉ nhớ ngắn hạn mà thôi, hoặc dữ liệu của họ đã bị thay đổi. Những lần nhập viện trước đây, chỉ là bệnh nhẹ không đáng có, chỉ như kiểu ốm sốt thông thường. Nhưng lần này nặng hơn thật. Trước khi bị ngất, Thư đã nôn ra máu. Tưởng như cô nôn đến kiệt quệ thì ngất xíu. Không biết ai phát hiện ra lại đưa cô vào đây.
Nhưng dù thế nào, tâm lý người điều khiển cô cũng không ổn. Cô cũng không biết tại sao mình lại ốm nhiều đến vậy. Người đó, có thích bị ốm không?
“Ôi, anh cũng đến đây sao? Phiền anh quá.”
Lâm mỉm cười, anh ta đút tay vào túi quần, đến gần giường bệnh, cúi đầu xuống khẽ nói với cô.
“Có gì đâu, hàng xóm quan tâm nhau là chuyện đương nhiên. Với cả, sắp tới có lẽ tôi sẽ chuyển qua nhà cô ở đấy.”
Thư ngạc nhiên, đôi mắt cô mở to, khẽ nhìn sang Minh.
Hiểu ý chị gái, Minh vội vàng giải thích.
“Anh ấy không đi đòi nợ nữa, em nhờ anh ấy điều tra vài thứ.”
“Sao, vậy là giờ anh thành thám tử chui à?”
“Nói gì khó nghe thế, vì vụ án của Minh có khá nhiều uẩn khúc thôi. Tôi giúp một tay ấy mà.”
Nghe thấy vậy, Thu hỏi em trai, lúc này Minh đang cố gắng dìu cô ngồi dậy. Cả ba người cùng ngồi trên chiếc giường. Tuy rất mệt, nhưng Thư gặng hỏi.
“Vụ án của em thế nào?”
“Có vấn đề chút thôi ạ, nạn nhân không chết, ông ta vẫn sống.”
“Vậy sao, thế không phải là tin tốt à.”
Minh nhìn chị gái mình. Có vẻ trong mắt cậu, Thư vẫn là người chị gái ngây thơ cần bảo vệ đến như thế.
“Không tốt chị ạ. Có lẽ em cần điều tra thêm. Có vẻ sắp tới sẽ liên quan rất nhiều người”.
Thư nhìn em trai động viên, cố gắng nở nụ cười, nhưng bản thân cô biết rằng, cô không thể ngăn được. Bởi vì, có lẽ Minh và Lâm sắp đạt được đến mức nhận thức của họ. Và khi họ đạt đến mức cao nhất, họ sẽ khám phá ra được nhiều thứ. Như là Mê Cung Gương chẳng hạn.
Cô cần hồi phục nhanh chóng để lấy lại cuốn sách đó.
“Ông ta cũng ở đây đấy. Cái ông nạn nhân trong vụ án của Minh”.
Lâm thêm vào, anh ta khoanh tay suy nghĩ.
“Lát nữa sau khi cô ngủ, bọn tôi sẽ gặp ông ta. Tuy đầu chưa bình phục hẳn, nhưng cũng đáng để gặp lắm. Vẫn còn sống là còn gặp được”.
“Ông ta chấn thương đầu mà, có lẽ khai thêm là không tỉnh táo , không đáng tin đâu”.
“Không, tôi nghĩ vẫn có thể tin được”. Lâm nói rất chắc chắn. ” Có cảnh sát bên cạnh thế này, ông ta sẽ phải khai thật thôi.”
Thư nhìn họ với đôi mắt ái ngại, nếu điều tra sâu thêm, cô cần giúp cả hai một tay. Có lẽ cần đẩy thời gian thi đại học lên nhanh một chút. Một suy tính thoáng qua trong tâm trí cô gái nhỏ, nhưng cô vẫn giả như không có gì. Tuy bản thân có lo lắng, nhưng cô vẫn tỏ ra lạc quan về phi vụ của hai người.
“Vậy tôi mong hai người sẽ điều tra cẩn thận. Đừng để sếp của em phát hiện ra đấy”. Thư huých nhẹ khuỷu tay vào em trai.
Minh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với chị gái. “Chị đừng lo, sẽ không sao đâu, bọn em sẽ thận trọng. Đúng không anh?
“Chắc chắn vậy rồi”.
Lâm cười đáp lại. Lúc này Thư mới nhận ra rằng cả hai đều có nụ cười đẹp đến thế.
Nếu hai người điều tra lâu hơn, Thư thầm nghĩ, hai người sẽ biết rằng tất cả chúng ta đều không hề có nội tạng.