Trò Chơi Của Tôi Và Cậu - Chương 4: Cuốn sách bí ẩn
Cuối cùng Anh Thư cũng đến chỗ làm.
Và dĩ nhiên, cô bị muộn. Sếp la cô té tát.
Có vẻ như không sáng nào cô được tươi tỉnh, gần như ngày nào cũng có vấn đề. Cứ như là lập trình vậy.
Lúc mới đến chỗ làm, đã có lác đác học sinh tụ tập ở đây rồi. Thư đã nghĩ rằng liệu mùa thi đại học đến có phải là lúc kiểm tra xem mấy em này có phải là người hay không đây. Ai cũng cần được nghỉ ngơi chứ. Như đối với Thư, thiếu ngủ chắc chắn sẽ làm cạn kiệt sức lực của cô. Ngủ là điều mà cô thấy rằng không thể thiếu.
Nhanh chân chạy đến chỗ khu làm của mình, Thư nhận ra phía trên này vẫn khá vắng.
Chỗ cô làm thủ thư là chỗ danh mục của các đầu sách du lịch, sức khoẻ, nấu ăn, cắm hoa, những kiểu sách mà chỉ cần tra trên mạng là có. Vậy nên những danh mục này ở tít trên tầng ba, và cũng ít người lui tới nơi này.
Tầng một là khu có thêm giáo trình và sách tham khảo, có cả dàn máy tính để tra cứu thông tin. Tiểu thuyết hay sách giúp đỡ bản thân, mấy đầu sách này có nhiều người đọc nên lúc nào cũng đông đúc. Tầng một có vẻ không giống phong thái của thư viện, luôn ồn ào náo nhiệt.
Tầng hai là nơi hội tụ của các đầu sách thiên về chuyên môn hơn. Như khoa hoc kỹ thuật, y học, sách dạy chơi nhạc cụ, kỹ thuật vẽ,……Số lượng người bình thường có vẻ trung hoà hơn giữa tầng ba và tầng một. Nhưng mùa thi cử thì cũng hoá nhiều, vì học sinh tràn lên cả đây.
Sáng nay thì ở tầng ba, đã có người làm cô chú ý, anh ta đi trả sách từ rất sớm, hiếm có người nào đi trả sách sớm như vậy. Bản thân Thư cũng ít gặp người này. Hoặc có quá nhiều người ở dịp hè này, cô không nhớ rõ.
Anh ta mặc một bộ vest công sở, dáng vẻ nho nhã, gương mặt đeo một chiếc kính vuông, mái tóc chải lệch nhẹ một bên, hẳn là luôn tốn một ít keo xịt tóc vào sáng sớm. Chắc hẳn là một người có kế hoạch, không như bản thân cô, lúc nào cũng ở trạng thái vội vàng vào buổi sáng,thậm chí dù đã nghe bài mắng từ sếp, Thư vẫn chưa tỉnh hẳn. Nhưng cô đang cố gắng niềm nở với khách nhất có thể.
“Xin chào”
“Chào anh, tôi có thể giúp gì?”
“Tôi muốn trả sách, và mượn cuốn này.”
Vị khách này có đôi bàn tay to lớn, anh ta cầm ba cuốn sách cắm hoa đem đi trả. Thật khó một nghĩ được rằng một người trông nam tính như vậy lại đi đọc sách cắm hoa. Nhưng với vị trí trung lập Thư không thể nói gì hơn, cô nhận lấy thẻ đọc sách của anh và ba cuốn sách.
Người này trả sách đúng hạn nên không phát sinh thêm tiền phạt.
“Vâng, của anh xong rồi, nên không mất thêm phí phạt. Anh có muốn mượn thêm sách gì không?”
“Có chứ”. Anh ta chìa thêm ra phiếu mượn sách. ” Tôi muốn mượn cuốn này.”
Thư nhìn vào tờ phiếu, một cái tên kỳ lạ hiện ra “Mê cung gương”. Tuy đã làm ở đây năm năm, cô chưa từng thấy cuốn này bao giờ. Cái tên của nó nghe như một tiểu thuyết nên xuất hiện ở tầng một.
“Tôi có tra ở máy tính tầng dưới, thấy nó ở trên tầng ba này. Đằng nào cũng phải trả sách nên tôi lên đây.” Vị khách trả lời từ tốn, rõ ràng anh ta đến sớm nhưng hiện chưa vội vàng với công việc của bản thân lắm. Còn Thư thì khác, cô nhìn tờ giấy đầy nghi hoặc.
“Vâng, anh đợi chút, để tôi tra giúp anh.”
Nhấp chuột lên hệ thống, cô nhận được thông tin đáng ngờ cho cuốn sách.
Số lượng chỉ có một, chưa từng nhận được lượt mượn nào, đây có lẽ là lượt mượn đầu tiên của nó. Không có lượt mượn cụ thể. Tác giả là Công ty trách nhiệm hữu hạn Thanh Nga.
Thư có một linh cảm chẳng lành. Cô nhìn lại anh ta bằng ánh nhìn nghi ngờ. Tuy nhiên, không thể nói dối vị khách được. Cô cầm tờ phiếu đứng lên và nói.
“Để tôi đi tìm cho anh.” Và bước thẳng đến dãy sách số 40
Theo vị trí hiển thị trên hệ thống, cuốn này ở tầng dưới cùng, nhưng khi bước tới Thư không làm tìm sách. Cô chỉ lần mò theo bản năng để lừa camera. Một lát sau, cô trở lại gặp vị khách với vẻ mặt tươi cười.
“Xin thứ lỗi, chắc một trong số nhân viên chúng tôi để sai vị trí. Tôi đã ra đó nhưng tìm không thấy cuốn sách, tôi sẽ nói chuyện với mọi người trong thư viện về việc này. Mong anh thông cảm.”
Vị khách không từ bỏ, anh ta đặt tay lên chỗ quầy thủ thư, nhìn cô chằm chằm, một ánh nhìn vô cùng khó chịu.
“Bao giờ bên cô tìm thấy cuốn sách đó?”
Đây rõ ràng là ánh nhìn khôn thiện cảm, khác với sự từ tốn lúc nãy của anh ta.
“Anh biết đấy, Thư trả lời. Mấy cuốn sách không được gắn chíp nên để tìm rất khó. Giờ lại là lúc thi cử, học sinh rất đông. Để chắc chắn hãy quay lại tuần sau.”
Anh ta có phần hơi bức bối, thoáng nhìn ra cửa sổ, anh ta quay lại hỏi.
“Không thể nhanh hơn được sao”
“Anh cần gấp đến vậy ạ?”
“Vâng, cái tiêu đề…nghe thu hút lắm, tôi thực sự muốn đọc.”
“Anh thông cảm, tôi không thể làm khác được.”
Thư cố gắng trả lời với một nụ cười.
Thấy không còn cách nào khác, anh ta bỏ cuộc, quay lưng bước đi ” Vậy hẹn tuần sau. ”
“Chúc anh một ngày tốt lành ” Cô nói với lại với người khách.
Ngồi trước màn hình máy tính, sắc mặt Thư thay đổi, cô cảm thấy lo lắng vô cùng. Cuốn sách đó là Thư giấu đi, nhân viên thư viện nên lấy mất cũng ít ai để ý. Cuốn sách đó ở dưới lớp lót sàn tầng một. Đó là một cuốn sách nguy hiểm.
Và người biết về một cuốn sách nguy hiểm, cũng là một người nguy hiểm.