Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 33
Cuộc đời anh gặp nhiều bất hạnh, đắng cay, tủi nhục nhưng khi ra đi, lòng anh thanh thản vô cùng. Vì anh đã hoàn thành tâm nguyện của Diễm cũng là tâm nguyện của cuộc đời mình: được trông thấy Nhân nên người. Anh đã sống trọn vẹn một đời người nên anh không còn gì để luyến tiếc. Thế nào là sống trọn vẹn một đời người? Là làm những việc đúng đắn trong hoàn cảnh gian khổ, là nhìn thấy những thứ phù phiếm xa hoa nhưng tâm vẫn không dao động, là biết cách cho đi dù bản thân là kẻ đói nghèo.
Trang muốn ở lại san sẻ nỗi buồn cùng Nhân nhưng cậu bảo muốn ở một mình nên cô và mẹ cô ra về. Màn đêm ập xuống. Nhân thắp lên một ngọn đèn nhỏ. Căn nhà chợt bừng sáng cùng những kí ức ùa về. Chiếc giường ấm cúng là nơi cậu say giấc nồng trong từng lời ru của ba mình khi còn bé. Một góc hiên vắng nơi Hòa thường ngồi để kể cho con trai nghe những câu chuyện đạo lý làm người. Bức tường dán đầy bằng khen mười hai năm học cũng là nơi cậu bị phạt mỗi khi phạm lỗi. Cậu chỉ mới rời nhà có một tháng nhưng cậu có cảm tưởng như mình đã xa nhà năm năm.
Trong lúc hoài niệm, Nhân vô tình tìm thấy các vỉ thuốc cùng tờ đơn. Có những vỉ đã hết, có những vỉ chỉ còn lại vài viên. Đọc tờ đơn thuốc, cậu mới biết sức khỏe ba mình đã yếu đi từ lâu. Cậu không nhìn thấy những mặt tối của ba cũng không biết được cơn đau hành hạ ba mình như thế nào. Điều cậu nhìn thấy là hình ảnh người cha đội chiếc nón rách bươm, đi chiếc xe đạp cọc cạch mấy chục cây số chở cậu tới trường rồi lại đón cậu về nhà. Điều cậu nhìn thấy là hình ảnh người cha nhường phần cơm của mình cho cậu khi cậu ăn không đủ no. Điều cậu nhìn thấy là hình ảnh người cha chắt chiu từng đồng, từng cắc mua quà tặng cậu mỗi dịp sinh nhật. Những món quà ấy được cậu cất giữ trong một chiếc rương. Dù chúng cũ kỹ và phủ một lớp bụi thời gian nhưng trên những hạt bụi ấy, sáng lấp lánh tình cha.
Cơn gió nhẹ ru ngoài cửa sổ, thổi bay một tờ giấy xuống dưới chân cậu. Cậu nhặt lên xem. Đó là lá thư mà Hòa viết trước lúc ra đi.
Nhân, con trai của ba.
Khi con đọc được những dòng chữ này thì ba đã đi rồi. Thật buồn khi ba không đợi được đến ngày con mặc lễ phục chú rể bước vào thánh đường cùng với cô gái mà con chọn. Sau này, không còn ba bên cạnh, con hãy tự mình chăm sóc bản thân. Dù trong bất kỳ tình huống nào cũng phải bình tĩnh để giải quyết vấn đề.
Ba không mong con làm nên nghiệp lớn, chỉ hy vọng con sau này dù buồn đau nhưng đừng gục ngã, dù bị bỏ rơi nhưng đừng bỏ rơi ai, dù bận rộn nhưng đừng làm việc quá sức. Giữa thế gian lạnh lẽo, mong con vẫn giữ trong người trái tim lương thiện, yêu thương chính mình nhiều hơn và tránh xa hư vinh. Hy vọng sau này trên mỗi bước đường con đi, sẽ có nắng ấm chiếu sáng để bông hoa lương thiện trong tâm hồn con nở rộ.
Tốc độ của mỗi người trên đường đi là khác nhau. Có người đi nhanh, có người đi chậm, có người chạy hết tốc lực cũng có người thong thả như tản bộ, tận hưởng phong cảnh ven đường. Dù nhanh hay chậm thì tất cả rồi cũng sẽ về đích. Thua cuộc sẽ rất mất mặt nhưng nếu gặp chút vấn đề khó khăn mà đã nản chí thì chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao? Chỉ cần can đảm bay lên, con sẽ có cả bầu trời rộng lớn kia. Và đừng vì một lời nói không hay mà bỏ qua những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Hãy sống hiên ngang, mạnh mẽ như một chiến binh, dũng cảm bắt lấy những tia sáng trong cuộc đời tăm tối. Đoạn đường tương lai không thiếu mưa gió cách trở, tin rằng con sẽ vượt qua. Đừng để những tổn thương hằn sâu nơi khóe mắt. Cứ kiên trì bước tiếp rồi con sẽ có những điều tuyệt vời cho riêng mình.
Hạnh phúc mà chúng ta luôn mãi đi tìm rốt cuộc không phải ở trong biệt thự hay đi xe xịn mà chỉ cần một cuộc sống an nhàn. Lúc gục ngã có người đưa tay ra nắm lấy, lúc mệt mỏi có bờ vai để tựa vào, bình đạm đi qua năm dài tháng rộng. Hãy trân trọng người ở bên. Đừng gian dối, lọc lừa, đừng thay lòng đổi dạ. Dùng sự chân thành của con để đối lấy chân tình của người con yêu. Dù sau này có xa nhau, con cũng sẽ không quá đau lòng khi ngày hôm nay đã trao đi nhiều như thế.
Lời cuối cùng ba muốn nói: hãy học cách tha thứ và bao dung. Tha thứ là cánh cửa mở ra một thế giới tươi sáng và nhiều niềm vui, nó phá tan mọi xiềng xích, gông cùm của những điều dối trá, ích kỷ. Căm hận một ai đó sẽ khiến con mệt mỏi nhưng khi tha thứ, lòng con sẽ thảnh thơi.
Tái bút
Ba của con
Người ta nói đàn ông khóc là yếu đuối. Hãy cho phép chàng trai ấy yếu đuối một lần. Vì trái tim con người vốn dĩ là nơi dễ mềm lòng nhất. Kẻ nào không xúc động hay rơi lệ, kẻ đó không có trái tim.
Trong màn đêm cô quạnh cùng với ngọn đèn vàng ấm, Nhân vùi mặt vào giữa hai đầu gối, lặng lẽ khóc cho người cha khốn khổ nhưng dạt dào tình thương.
Sau tang lễ của Hòa, Nhân gặp riêng Nguyên, chìa ra một chiếc nhẫn.
“Đây là…” Nguyên nhận nó, thắc mắc.
“Đây là chiếc nhẫn mà chính tay ba con làm để tặng cho cô vào dịp sinh nhật hai mươi tuổi của cô. Nhưng lúc đó ba bị người ta hãm hại, phải vào tù còn cô thì ra nước ngoài du học nên chiếc nhẫn vẫn chưa được làm xong. Sau khi ra tù, ba tiếp tục hoàn thành nó nhưng mãi mãi không có cơ hội tặng nó cho cô. Có điều này cô không biết, ba con âm thầm yêu cô suốt cả thời tuổi trẻ của ông ấy cho đến lúc ba nhắm mắt xuôi tay. Đáng lẽ đó là bí mật nhưng con nghĩ cô cần phải biết, vì con muốn cô biết rằng ba con chưa bao giờ có ý phá hoại hạnh phúc gia đình cô. Những trái tim được đính trên chiếc nhẫn thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, thứ tình cảm đơn phương, vô vọng nhưng không bao giờ mất đi.” Nói xong những điều cần nói, Nhân rời đi, để mặc Nguyên đứng chết lặng giữa bầu trời, nhìn mãi chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình.
Những năm tháng ấy, Hòa đối xử tốt với Nguyên nhưng cô cứ nghĩ anh xem mình là em gái cũng như cô coi anh là anh trai nên cô đã không nghĩ ngợi nhiều. Đến hôm nay khi Nhân tiết lộ sự thật, cô mới hiểu. Hóa ra có người âm thầm trao về cô một tình yêu sâu sắc như thế. Nhưng cô còn có thể làm được gì ngoài việc lẳng lặng thở dài.
“Em có hối hận khi lấy anh không?” Giọng của Minh vang lên sau lưng Nguyên, khiến cô bừng tỉnh cơn mộng.
Nguyên quay đầu lại, nhíu mày: “Chúng ta đã lấy nhau bao nhiêu năm rồi, sao anh lại hỏi em câu này?”
“Những lời mà Nhân nói với em, anh đã nghe thấy hết rồi.”
“Vậy… anh có ghen không, có giận không?”
Minh tiến lên một bước, đứng cạnh vợ mình: “Anh nhớ ra rồi, lần đầu tiên chúng ta giận nhau, chính là Hòa đã giúp chúng ta làm lành. Chỉ là anh không ngờ người đàn ông này lại dám âm thầm yêu vợ của anh. Mối tình tam giác chắc chắn sẽ có một người đau. Người được chọn là người may mắn. Anh hạnh phúc khi được em chọn. Vậy… anh ghen để làm gì, giận để làm gì?”
Một câu hỏi được đặt ra, nếu năm đó Nguyên nhận ra tình cảm của Hòa, liệu cô có chọn anh? Câu trả lời là không. Bởi lẽ người cô yêu là Minh, bây giờ và sau này cũng thế. Với Hòa, cô nợ anh một ân tình nhưng không thể trả bằng chân tình. Cũng tại vì giữa cô và anh không có duyên phận nên tình tựa chiêm bao.
Chiếc nhẫn Tình yêu vĩnh cửu, Nguyên hỏi ý kiến của Minh rằng có nên vứt đi không dù gì thì cố nhân cũng không còn. Anh đáp: “Nếu em vứt đi, chẳng phải là rất vô tình vô nghĩa sao? Chiếc nhẫn này Hòa vốn dĩ định tặng em vào tuổi hai mươi nhưng tuổi hai mươi của em đã qua lâu lắm rồi và chúng ta đang từng ngày già đi. Hãy giữ nó lại như một lời nhắc nhở rằng phải trân trọng người bên cạnh.” Vế cuối, anh nói bằng giọng điệu tinh nghịch.
Đang buồn, Nguyên cũng phải phì cười: “Em không trân trọng anh hồi nào?”
“Anh chỉ nói vậy thôi. Sinh mệnh con người vốn ngắn ngủi, ai biết được ngày mai điều gì sẽ xảy ra.” Minh choàng tay qua vai Nguyên, cùng ngắm nhìn ráng chiều đỏ rực một góc trời.
Cảnh sát tới ngôi nhà hoang – nơi Nam từng bị khống chế – để điều tra thêm một lần nữa. Và họ đã tìm thấy một chai thủy tinh rỗng trong bụi rậm. Mùi hương lưu lại trong chai trùng khớp với thứ chất lỏng trong cơ thể của Nam. Ngay tức khắc, lệnh bắt giữ Khánh được ban ra.
Cùng thời điểm, thanh tra Vũ tìm thấy một số giấy tờ bất chính trong phòng làm việc của ông Nghĩa. Chuyện tham nhũng của ông bị phanh phui. Không biết ai báo tin, ông lật đật bỏ trốn, thậm chí còn quên cả việc phải mang theo đồ dùng cá nhân. Cảnh sát huy động lực lượng truy lùng dấu vết, họ khoanh vùng những nơi mà tội phạm thường lẩn trốn. Ông Nghĩa cứ đinh ninh rằng giữa biển người bao la rộng lớn như thế này, làm sao cảnh sát tìm được mình. Nhưng ông quên mất một điều, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát.
Một ngày nọ khi chạy lên một cây cầu bỏ hoang ở ngoài địa phận thành phố, ông Nghĩa bị cảnh sát bao vây. Ông không thể tin được, ông đã trốn đến một nơi hẻo lánh vậy mà cảnh sát vẫn tìm được. Có lẽ nhờ trời cao chỉ lối chăng? Điều này nghe có vẻ phi thực tế nhưng không thể không tin. Con người có thể luồn lách luật pháp một cách dễ dàng nhưng không thể qua mắt được luật trời. Nếu hôm nay bị bắt chắc chắn ông sẽ phải ngồi tù. Cái mạng già này của ông sẽ chết héo, chết mòn trong tù. Ông không muốn như thế. Vì vậy ông nhảy xuống cầu trước những cặp mắt sững sờ của cảnh sát. Chiều cùng ngày, đội cứu hộ vớt được thi thể của ông. Những người liên quan đến vụ việc tham ô của ông Nghĩa cũng bị tóm gọn.
Sự việc chưa dừng lại khi cảnh sát phát hiện đường dây buôn bán đá lậu của lão Quốc do ông Nghĩa đứng phía sau che chắn. Công ty phá sản, nhân công nghỉ hết. Lão Quốc ôm tiền chuẩn bị bỏ trốn sang Campuchia bằng đường rừng thì bị cảnh sát phục kích ở bìa rừng. Về phần Khánh, ban đầu hắn chối đây đẩy nhưng khi hay tin lão Quốc đang bị thẩm vấn có thể khai ra mình, hắn hết đường lui và cúi đầu nhận mọi tội ác từ trước tới nay.
Biệt thự của Khánh bị niêm phong. Xuân nương nhờ cửa phật, ăn chay, sám hối mong chuộc lại lỗi lầm ngày xưa. Linh sống tạm ở nhà Trang trước khi đi du học. Mặt trời tắt nắng. Nhân dừng chân trước cổng, nhìn ngôi biệt thự im lìm như ngôi miếu bỏ không. Khánh từng nói sẽ để cậu làm người kế thừa gia sản của hắn nhưng kết quả thì sao? Cậu nhếch mép cười chế giễu hắn quá tự tin. Cậu vốn không hề muốn lấy một đồng xu nào từ ngôi nhà đó. Tài sản không do chính mình làm ra rồi cũng có ngày mất đi.
Cậu trở về căn nhà nhỏ của mình ở ngoại thành, tiếp tục sống và nối nghiệp nghề kim hoàn của ba cậu. Cậu sẽ dành dụm tiền để sửa sang lại cửa tiệm và phát triển nó. Đó là ước mơ duy nhất của Hòa. Cậu tự hứa với lòng sẽ thực hiện ước mơ ấy. Ở dưới suối vàng, cả Hòa và Diễm cuối cùng cũng nhắm mắt an nghỉ khi con trai của họ đã trở thành một chàng trai ưu tú cả tài năng lẫn đạo đức giữa dòng đời nghiệt ngã.
Ba ngày sau, tại phiên tòa sơ thẩm diễn ra toàn bộ quá trình xem xét và giải quyết vụ án liên hoàn do Khánh gây ra. Tất cả mọi người đều đến xem. Nam cũng có mặt. Thanh quản của anh đã dần hồi phục nhưng khi nói vẫn có chút khó khăn. Tuy nhiên tờ khai của anh chính là bằng chứng chủ chốt.
Cảnh sát tư pháp dẫn Khánh tiến về phía chỗ đứng của bị cáo. Một người đàn ông vốn tự cho mình là oai phong lẫm liệt đã bị những ngày trong trại giam dày vò trở nên ảm đạm, chán chường, mặt mày xám xịt. Hắn đứng thẳng lưng trước vành móng ngựa nhưng không dám ngẩng đầu. Hắn không nghĩ tới có một ngày mình lại đứng ở đây, nhục nhã trước mặt bao nhiêu người.
Do Khánh đã nhận tội trước đó, chứng cứ của Nam cũng chỉ ra hắn là thủ phạm nên các luật sư không thể bào chữa và họ cũng không muốn bào chữa cho một tội ác không thể dung thứ. Tuy rằng bàn tay hắn không nhuốm máu người nhưng những hành vi của hắn là vô cùng nghiêm trọng, làm tổn hại đến tinh thần người khác. Khi chủ tọa đọc bản cáo trạng của Khánh, người dân đứng xem tỏ ra phẫn uất, đồng loạt ném những đồ ôi thiu vào người hắn đồng thời tòa tuyên án hắn bị xử tử.
Ngay lúc đó, một cô gái chạy lên đứng trước mặt Khánh, che chắn cho ba mình.
“Xin mọi người, làm ơn hãy ngừng ném.”
Người dân ngừng tay, im lặng quan sát.
Linh quỳ xuống trước hội đồng thẩm phán, nói: “Tôi biết ba tôi có tội nặng nhưng hãy nghĩ tình ông ấy đã lớn tuổi và ông ấy đã hối cải mà giảm nhẹ mức án được không?”
Nhân bước tới kéo tay Linh đứng dậy: “Tại sao em lại làm vậy? Có đáng không? Đó là báo ứng mà ông ta phải chịu.”
“Đáng chứ anh. Vì đó là ba ruột của em, đó cũng là ba ruột của anh kia mà. Dù anh có ghét, có hận ông ấy thì điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng anh là con trai của ông ấy.” Giọng Linh nghẹn cứng nơi cổ họng: “Lúc nhỏ em không được ẵm bồng, không được ba thương yêu. Dù em có làm gì cũng bị ba la mắng, hắt hủi. Em rất muốn được ba dẫn đi chơi, được ba đưa đón mỗi ngày nhưng có lẽ em không phải là đứa con may mắn. Em không biết tại sao ba lại ghét em đến như vậy. Cho nên, em luôn cố gắng để làm hài lòng ba. Nhưng dù em có nỗ lực thế nào thì ba vẫn lạnh nhạt. Mãi đến khi trưởng thành, em mới biết ba không thích em chỉ vì em là con gái. Dù vậy em vẫn không giận, không oán trách ông ấy.”
Cả phòng xét xử lặng ngắt như tờ. Tiếng khóc nức nở của Linh làm ai cũng đều xót xa.
“Tuy ông ấy đã làm nhiều chuyện sai trái nhưng em đã tha thứ cho ông ấy rồi. Còn anh, anh đã tha thứ chưa?”
Câu hỏi của Linh, Nhân nhất thời không trả lời được.
Linh nấc lên: “Điều quý giá nhất trên đời là sinh mệnh của chúng ta. Em vẫn luôn biết ơn ba mẹ đã sinh ra em, cho em một hình hài, một cuộc đời để em biết sống yêu thương và cho đi. Ông nội đã chết rồi, mẹ thì vào chùa, nếu ba không còn trên đời này nữa… em… em biết phải làm sao? Em muốn ba sống, để khi ra tù em có thể phụng dưỡng cho ba. Em muốn ba thương em… dù chỉ một lần.”
Nhân lặng thinh. Những lời nói của Linh đã chạm đến trái tim cậu và chạm đến trái tim của những người có mặt tại phiên tòa ngày hôm nay. Không khí chùng xuống. Chỉ còn nghe những tiếng thút thít cất lên. Phiên tòa phẫn nộ đã trở thành phiên tòa đẫm nước mắt khi họ nghe câu chuyện xúc động của cô gái mang trái tim thánh thiện ấy.
“Xin mọi người hãy cho ba tôi một cơ hội để ông ấy sửa sai lỗi lầm.” Linh dập đầu đến mức trán cô đỏ và sưng tấy.
Nhân khuỵu gối, ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Khánh cúi gằm mặt. Lòng hắn đau như có ngàn mũi kim đâm vào, xuyên qua da thịt, rỉ máu không ngừng. Hắn đã đối xử tệ với con gái ruột của mình nhưng trong giờ phút cuối cùng lại được con gái xin thứ tội. Lần đầu tiên trong đời, hắn biết đến hai chữ ‘ân hận’. Nhưng liệu hắn ân hận bây giờ có còn kịp không?
Trước tấm lòng hiếu thảo và nhân từ của Linh, hội đồng thẩm phán hội ý với nhau và đưa ra quyết định sau cùng. Mức án dành cho Khánh là tù chung thân và mong hắn cải tà quy chính để được hưởng khoan hồng của pháp luật, sớm trở về với người nhà.
Linh cười trong nước mắt sau khi nghe lời phán quyết của chủ tọa. Nhìn nụ cười của cô gái nhỏ, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm và bất giác cười theo. Không ai phản đối mức án này dù trước đó họ vô cùng căm tức tên hung thủ và còn đồng ý tử hình là hình phạt thích đáng cho hắn. Vì những giọt lệ của cô đã biến nỗi phẫn uất trong họ thành sự khoan dung và vị tha. Suy cho cùng, chỉ có lòng yêu thương mới có thể cảm hóa con người quay đầu mỗi khi họ phạm lỗi.
Ai đó nhận xét rằng: “Cô ấy thật là tốt, tựa như thiên thần.”