Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 26
Chạy một hồi, Nhân quay trở lại con đường cũ. Chiếc ô tô màu bạc biến mất không dấu vết. Cậu phanh lại, chống một chân xuống đất. Cậu ngước nhìn trời, lòng thầm khấn nguyện. Không hiểu sao cậu có một dự cảm xấu. Nếu không tìm được chiếc xe đó, cậu sẽ day dứt cả đời.
Hai bên đường, hàng cây dài thật dài. Hoa rụng nhiều vô số kể. Bầu trời chiều tà lưa thưa vài áng mây, cố gửi xuống mặt đất những sợi nắng vàng nhạt. Phía xa kia là những mái ngói san sát nhau với dây điện chằng chịt.
Thời gian từng phút lặng lẽ trôi qua. Nếu chậm trễ, Linh sẽ có chuyện mất. Đành phải liều thôi. Nhân nghĩ thầm rồi nhìn chung quanh con đường và bắt đầu phân tích. Con đường không có nhiều ngã rẽ, chỉ có một ngã duy nhất và nó thông với con đường chính. Rõ ràng là bọn người xấu ấy cố tình dẫn dắt cậu chạy đường vòng để cậu đuối sức mà bỏ cuộc. Chiếc ô tô màu bạc thuộc loại hàng hiệu, rất đắt tiền. Người đi nó chắc hẳn phải là người giàu có, sống trong biệt thự mà xung quanh đây hầu như không có căn biệt thự nào cả, chỉ toàn những ngôi nhà trệt, cũ kỹ, không quá nổi bật. Nếu bọn chúng bắt cóc Linh để tống tiền thì nơi chúng đến phải là những nơi hoang vắng. Nhưng con đường bọn chúng vừa đi qua lại nằm ở trung tâm thành phố. Như vậy chứng tỏ bọn chúng bắt Linh là có mục đích khác. Bây giờ chỉ cần tìm ngôi nhà nào trông như biệt thự, rất có thể là nơi bọn chúng dừng chân.
Nhân nhấn pê đan đạp về phía trước. Mặc dù cậu không biết suy luận của mình là đúng hay sai nhưng chỉ cần là một tia hy vọng nhỏ nhoi, cậu cũng sẽ không từ bỏ. Phía cuối con đường, cậu chạy ngang qua một ngôi nhà khá to và đẹp. Cậu phanh gấp, xác định chắc chắn đây là nơi ở của bọn bắt cóc vì cậu nhìn thấy chiếc xe màu bạc nằm trong sân. Có lẽ ông trời hiểu được nỗi lòng và trái tim nhân hậu của người anh trai nên đã giúp cậu chăng?
Nhân vứt xe sang bên, tiến về phía cánh cổng đang mở toang nhưng có ba tên vệ sĩ cao to, lực lưỡng đứng canh.
Một trong số ấy giơ tay ra chặn lại, giọng không mấy thiện cảm: “Mày là ai, đến đây có việc gì?”
Nhân không nói, một mình cậu đấu lại bọn chúng. Tuy bị đánh tơi tả nhưng cuối cùng cậu cũng đánh bại ba tên vệ sĩ. Chính cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại mạnh đến như thế, có thể hạ gục những con người to khoẻ, vạm vỡ gấp hai lần mình. Có lẽ do sức mạnh của tình anh em trỗi dậy. Sau khi giải quyết gọn đám vệ sĩ, cậu chạy thẳng vào trong khu biệt thự.
Từ xa, chiếc taxi chầm chậm trờ tới. Nhìn thấy xe đạp của Nhân nằm một góc bên vỉa hè, Trang bảo tài xế dừng lại. Cô mở cửa xe bước xuống, đi vào bên trong cánh cổng biệt thự và nhìn thấy mấy tên vệ sĩ nằm bất tỉnh trên cỏ. Cô đoán rằng có một vụ ẩu đả đã xảy ra nhưng cô không biết nguyên do từ đâu. Rốt cuộc thì Nhân đang làm gì trong căn biệt thự này? Cô tò mò muốn biết nên đi về hướng mà cậu vừa đi. Chiếc taxi vẫn đỗ bên ngoài vì cô chưa trả tiền.
Căn biệt thự khá rộng, có rất nhiều phòng. Trông nó giống như một mê cung. Lão Quốc coi tiền như giấy trắng nên mới xây nên căn biệt thự này. Nhân đi từng phòng để tìm Linh. Tâm trạng cậu hoang mang và bất an. Cậu sợ nếu như mình đến trễ thì Linh sẽ… Cậu lắc đầu, xua đi những ý nghĩ tồi tệ.
Linh nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng đẹp đẽ. Tác dụng của thuốc gây mê cực mạnh khiến cô vẫn tiếp tục hôn mê. Đôi mắt như hai viên pha lê đen đang nhắm chặt. Hàng mi cong vút khẽ rung rinh theo từng cơn gió ngoài cửa sổ. Cô tựa như nàng công chúa ngủ trong rừng, chờ hoàng tử đến giải cứu. Nhưng có lẽ hoàng tử bị lạc trong mê cung nên tới chậm.
Và lúc ấy một con sói vừa già vừa béo xuất hiện nơi ngách cửa. Nó chầm chậm tiến lại gần giường, vẻ thèm khát và miệng nó đầy nước dãi khi nó nhìn nàng công chúa đang say ngủ. Nó hí hửng vì sắp sửa được ‘ăn thịt’ nàng. Nhưng nó chưa kịp giở trò thì bị trúng mũi tên của hoàng tử hay nói đúng hơn là cú đấm của Nhân khiến nó té ngã xuống sàn.
Chỉ với một cú đấm cũng khiến lão Quốc vẹo sống lưng. Vì lão già khằn, sức đâu đấu lại thanh niên trai tráng đành nhìn chàng thanh niên ấy đưa Linh đi với vẻ tiếc hùi hụi mà không làm gì được.
Khi Nhân bế Linh ra khỏi phòng của con sói già hung dữ thì gặp Trang. Vừa nhìn sơ qua, cô hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Lão Quốc lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp thông báo cho vệ sĩ đuổi theo ngăn lại thì bị Trang mắng xối xả.
“Lão già mất nết, khoái gặm cỏ non lắm sao? Nhìn lại bản thân mình đi, già nua, xấu xí mà đòi mơ cao. Thị Nở nhìn ông còn bỏ chạy mất dép nữa là.”
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Giọng nói cay cú vang lên sau lưng Trang. Lại xuất hiện thêm một con sói nữa nhưng là một con sói cái.
Trang nhếch môi: “Bà là vợ ông ta đúng không? Dạy dỗ lại chồng mình đi, dùng dây xích chó trói lại. Ông ta chính là mối hiểm họa cho tất cả các cô gái trên đời này đấy.”
Dứt lời, Trang chạy vụt đi. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo giữa hai vợ chồng sói và cô cũng không muốn bận tâm. Điều cô lo lắng là bạn của mình. Linh vẫn chưa tỉnh. Không biết đó là loại thuốc mê gì mà lại khiến Linh ngủ lâu đến thế. Vì lo sợ cho tính mạng của Linh nên Nhân và Trang đưa cô vào bệnh viện bằng chiếc taxi đang đỗ bên ngoài.
Trong khi chờ bác sĩ khám cho Linh, Nhân ngồi trên ghế trước cửa phòng như kỵ sĩ canh gác cho công chúa đang say giấc. Từ xa, Trang chậm rãi tiến lại sau khi gọi điện cho mẹ Linh về sự việc đã xảy ra. Xuân nói cô sẽ đến trong mười phút nữa.
Trang có thể nhận thấy trong mắt Nhân ngập tràn sự lo lắng. Cô thật sự muốn biết rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì.
Trang bước tới ngồi cạnh Nhân. Cô ngồi một lúc lâu mà vẻ mặt cậu vẫn thờ ơ. Đôi mắt cậu nhìn xa xăm. Dường như cậu đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không bận tâm đến mọi thứ xung quanh.
Một lát sau, Trang không kiềm được mà ngập ngừng cất tiếng: “Em thấy anh có vẻ rất quan tâm đến Linh… hai người không phải là bạn… cùng trường thôi sao?”
Biểu hiện của cô quá rõ ràng khi cô hỏi câu ấy.
Nhân bừng tỉnh. Lúc bấy giờ cậu mới nhận ra sự hiện diện của Trang bên cạnh mình.
“Anh quý mến Linh và sự yêu mến đó không giống với tình cảm anh dành cho em.” Nhân đan tay mình vào tay cô như để chứng minh cho lời nói. Rồi cậu nghiêm nét mặt: “Anh có cảm giác hình như anh với Linh quen nhau khi nào rồi, cảm giác đó giống như người nhà vậy.”
“Người nhà?” Trang mở tròn đôi mắt.
“Phải, là người nhà.” Nhân lẩm bẩm như đang nói với chính mình. Như sực nhớ ra điều gì, cậu nhìn cô, giọng áy náy: “Xin lỗi vì đã làm hỏng buổi sinh nhật của em.”
“Không sao đâu. Linh cũng là bạn em mà.” Trang nhoẻn miệng cười.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Bác sĩ thông báo Linh không gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng cô cần một, hai giờ đồng hồ để tỉnh lại vì thuốc gây mê cô trúng thuộc loại nặng. Cả Nhân và Trang đều thở phào nhẹ nhõm.
Hành lang đang im ắng bỗng vang lên tiếng guốc lộp cộp của một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt. Người phụ nữ ấy là mẹ của Linh, cô ta đến ngay khi Trang vừa gọi.
Xuân không cần biết đầu đuôi câu chuyện thế nào liền đi thẳng tới trước mặt Nhân, giơ tay tát cậu một cái trời giáng kèm câu nói rít qua kẽ răng.
“Mày đã làm gì con gái tao?”
Trang đứng bên cạnh, vội bụm miệng lại. Đôi mắt mở tròn vì kinh ngạc.
Nhân đau một bên má. Cơn đau khiến cậu không thể thốt nên lời để giải thích. Khoảnh khắc bàn tay với những ngón tay sơn đỏ chót giơ lên, cậu nhớ lại năm mình sáu tuổi và từng bị ‘mụ phù thủy’ bạo hành và bỏ đói đến mức cả người gầy rộc, chỉ còn trơ xương. Những cái tát vào má, những cú đạp lên người, cậu nhớ mãi không quên. Thậm chí khi rời khỏi ngôi nhà đó, khi sống chung với ba Hòa, nỗi ám ảnh bị đánh đập đeo bám cậu hằng đêm, tới mức cậu không thể ngủ được, cứ khóc mãi không thôi và ba Hòa phải vỗ lưng, ru cậu đến khi cậu chìm vào giấc ngủ.
Lúc ấy còn nhỏ, vì sợ nên cậu không dám ngẩng đầu để nhìn cho rõ khuôn mặt của người đánh mình. Và ngay lúc này, cậu nhìn sững người phụ nữ đứng đối diện – người đang nhìn lại cậu bằng cặp mắt tóe lửa. Cậu không biết cô ta có phải là ‘mụ phù thủy’ năm ấy hay không nhưng cậu không quên năm ngón tay đỏ chót nhiều lần giáng xuống má mình.
“Mày dám trợn mắt lên với tao hả, thằng ranh con.” Xuân giơ tay định tặng cho Nhân thêm một cái tát nữa thì Trang vội ngăn lại.
“Dì Xuân, dì hiểu lầm rồi. Linh suýt bị người ta cưỡng bức, chính anh ấy đã cứu Linh đấy dì.”
Nghe Trang nói, cơn giận trong Xuân giảm xuống nhưng cô ta vẫn còn cay cú khi trông thấy bộ dạng quê mùa, nghèo khó của Nhân. Môi cô ta bĩu dài, tỏ ý xem thường. Ánh mắt sắc bén như cảnh cáo cậu không được lại gần con gái cô ta. Nhưng cậu nào có ý đồ xấu xa gì, vì cô ta đa nghi nên nhìn ai cũng xấu xa nhưng lại quên mất bản thân mình độc ác như thế nào.
Xuân liếc xéo Nhân trước khi mở cửa vào phòng.
Trang chạm nhẹ vào tay Nhân. “Chúng ta về thôi. Mẹ của Linh đến rồi, dì ấy sẽ chăm sóc cho Linh. Đừng lo lắng.”
Nhân quay gót, lững thững bước ra khỏi cổng bệnh viện. Cậu quay trở lại căn biệt thự lúc nãy để lấy chiếc xe đạp, may mà xe đạp vẫn còn ở đó, trả lại cho chủ nhân của nó và đưa Trang về nhà.
Lão sói vừa già vừa béo bị sổng mất con mồi ngon liền gọi điện cho Khánh mắng vốn. Lão bảo có một thằng oắt con xộc vào nhà phá hỏng chuyện vui của lão.
Khánh hỏi thằng oắt con đó là ai. Lão Quốc gửi một đoạn camera sang máy tính của Khánh qua email.
Hắn mở đoạn camera ấy lên. Xem xong, hắn đập một phát xuống bàn, răng nghiến ken két: “Lại là nó.”
Tiếp đó hắn nhận được cuộc gọi từ lão Quốc.
“Nếu anh muốn cổ phần của tôi thì hãy mau mau gả con gái của anh cho tôi. Sau này anh sẽ không chịu thiệt, vì tôi sẽ giao cả công ty cho anh điều hành.”
Lòng tham che mờ lý trí, Khánh muốn trở nên giàu có hơn nữa nên đã không ngần ngại mà đồng ý ngay tắp lự cuộc hôn nhân thương mại mà không hỏi qua ý kiến của con gái cũng như bàn bạc với vợ mình. Hắn luôn cho rằng từ xưa đến nay, hôn nhân con cái do ba mẹ quyết định. Và hắn âm thầm đứng đằng sau sắp xếp mọi thứ.
Với địa vị hiện tại của mình, hắn có thể hô mưa gọi gió, làm bất cứ điều gì mà hắn muốn kể cả việc làm trái với lương tâm. Nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ đối với một kẻ có lòng tham vô đáy như hắn. Hắn muốn thêm và thêm nữa. Của cải vật chất trong nhà hắn nhiều đến nỗi không đếm xuể. Nhưng hắn không bao giờ thấy thỏa mãn với những gì mình có dù cho số của cải ấy có được là do những hành vi bất chính và sự tham lam của hai cha con hắn. Khi đã đứng trên đỉnh núi cao, hắn sẽ tha hồ mà bóc lột những con người khốn cùng phía dưới.
Khánh không ngừng cười với những ý nghĩ điên rồ đang xâm chiếm lấy toàn bộ trí não của hắn. Nhưng trước hết hắn cần phải làm một chuyện. Những ai cản đường hắn đều phải nhận lấy một kết cục bi thảm.
Hắn với tay lấy điện thoại gọi điện cho đàn em thân cận của mình.
Chiều êm ả trôi. Mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ bừng cháy ở phía tây. Những đám mây chừng như biến sang màu đỏ gạch, thấp thoáng sau những mái ngói đỏ.
Trên con phố tấp nập, Nhân chậm rãi đạp xe. Cậu đang trên đường về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc nhưng cậu lại thấy vui vì được làm những điều mình thích. Bây giờ cậu đã là thợ chính thức của xưởng. Từ sau khi sản phẩm Giọt lê của mẹ đem bán trên thị trường do bất đắc dĩ, đơn đặt hàng nhiều vô số kể. Là người có thể thực hiện các công đoạn nên công việc của cậu ngày càng bận rộn hơn.
Khi Nhân gần về đến nhà, đột nhiên có hai kẻ đi trên chiếc xe máy áp sát vào cậu khiến cậu loạng choạng tay lái và ngã xuống. Hai tên kia chẳng nói gì, cứ thế lao tới đánh túi bụi lên người chàng thiếu niên tội nghiệp. Vì bị đánh bất ngờ nên cậu chỉ biết ôm đầu chịu trận.
Đánh hả hê xong, một trong hai tên dằn mặt cảnh cáo: “Mày mà còn xen vào chuyện của ông chủ tao một lần nữa thì đừng có trách.”
Nhân ngạc nhiên, ngước mắt lên: “Ông chủ của các người là ai, tôi không biết.”
Hắn ta nắm cổ áo Nhân: “Mày đừng có mà giả vờ.” Tiếp đó là một cú đấm vào mũi cậu, hắn nói tiếp: “Mày với ông chủ tao từng làm việc cùng nhau ở xưởng kim hoàn Thanh Nguyên mà còn nói là không biết.”
Nhân thừ người một lát rồi nói: “Ông chủ của các người… tên Khánh?”
“Biết thì tốt. Nhớ, lo chuyện bao đồng sẽ có một kết cục không tốt. Lần sau mày còn tái phạm thì không nhẹ như bây giờ đâu.”
Dứt lời bọn chúng rồ ga chạy mất.
Nhân cố chịu cơn đau, dựng xe lên, dắt bộ vào trong con hẻm. Cậu nhẹ nhàng để xe ngay cạnh giếng nước nhưng không vô nhà mà đi ra bờ sông gần rừng trúc để rửa mặt cho trôi vết thương. Cậu mà vào nhà trong tình trạng này thế nào cũng làm ba Hòa của cậu lo lắng.
Những giọt nước mát lành khiến cậu dễ chịu đôi chút. Cậu ngả lưng xuống bãi cỏ êm ái, ngước nhìn vòm trời chi chít những ngôi sao. Những đỉnh núi lấp ló đằng xa, ẩn hiện sau lớp mây dày đặc.
Cậu xâu chuỗi lại những việc đã xảy ra và chậm rãi phân tích. Hai tên vừa nãy nói cậu lo chuyện bao đồng. Ngoài chuyện cậu cứu Linh ra khỏi hang sói thì chẳng còn chuyện gì nữa. Cậu không sợ những lời đe dọa của bọn chúng. Nếu Linh gặp chuyện lần nữa, cậu vẫn sẽ tiếp tục làm như thế cho dù có bị trầy trụa mình mẩy đi chăng nữa. Nhưng có một điều cậu bực tức và không hiểu nổi. Có người cha nào lại đẩy con gái mình vào hang ổ của bọn yêu râu xanh. Có câu ‘Hùm dữ còn không ăn thịt con’, vậy mà Khánh lại nhẫn tâm như thế. Nghĩ tới đây, cậu đấm mạnh tay xuống cỏ. Một vài vạt cỏ mỏng manh nằm bẹp dí dưới sức mạnh của cậu.
Hòa bước ra hiên, nhìn thấy xe đạp của Nhân để cạnh giếng mà không thấy người đâu cả. Anh đảo mắt tứ phía. Bóng người đang nằm trên cỏ lọt vào mắt, anh gọi to: “Nhân, về rồi sao không vô nhà, ở ngoài đó làm gì vậy?”
Nhân giật mình ngồi dậy, nói lớn: “Dạ, con vô liền.”
Cậu đứng dậy, phủi quần rồi đi về phía ngôi nhà. Vết máu trên miệng, trên mũi cậu đã được lau đi nhưng vết bầm tím thì vẫn còn. Và ba cậu không thể không ngạc nhiên khi trông thấy, anh hốt hoảng: “Sao mặt con lại bị thương thế kia? Con đánh nhau à?”
“Không, ba. Con… con bị té xe.” Nhân cười gượng.
“Té xe gì mà bầm tím thế kia, giống như có ai bị đánh vậy?”
“Có người đi ô tô tông vào con khiến con ngã xuống đường. Người đó lao tới đánh con, nói con vi phạm luật lệ giao thông dù con đi đúng phần đường của mình.” Nhân nói dối vì không muốn ba thêm phiền não.
Hòa thở dài: “Trên đời này luôn có những kẻ vô lý như thế. Họ cậy quyền cậy thế, ỷ mình đi xe xịn, lắm tiền nhiều của nên mặc sức tung hoành.” Anh lại đằng bàn mở hộc tủ lấy ra chai dầu đặt trước mặt con trai: “Nhân à, con phải nhớ đừng bao giờ cố thay đổi bản thân để giống với người ta cũng đừng chạy đua theo họ. Người ta giàu có, kệ họ. Người ta xinh đẹp, kệ họ. Chúng ta vẫn giàu có, vẫn xinh đẹp đấy thôi. Chúng ta giàu lòng nhân ái và đẹp trong tâm hồn. Những điều đó sẽ luôn tồn tại mãi với thời gian.”
“Con nhớ rồi ạ!” Nhân đáp rõ ràng.
Mảnh trăng khuyết phủ một màu vàng nhạt lên từng cánh hoa ngoài hiên vắng. Gió khẽ lay động trên mái nhà, cuốn đi một chiếc lá.
Sau bữa cơm tối, Nhân vào phòng ngồi bên bàn cẩn thận gọt tỉ mỉ khuôn sáp cho một chiếc nhẫn để chuẩn bị gắn lên cây thông. Cậu mượn dụng cụ ở xưởng và đem về nhà làm. Đó là thiết kế do Trang phác thảo trên giấy mà cậu tình cờ thấy được. Cậu muốn làm thành thành phẩm để dành cho cô một sự bất ngờ. Thật ra cậu có thể dùng máy để làm nhưng không, cậu hoàn toàn làm bằng phương pháp thủ công. Đó cũng là cách để thể hiện sự kiên nhẫn trong quá trình hoàn thành một sản phẩm.
Hòa mở cửa phòng, ngồi xuống giường. “Công việc nhiều lắm hay sao mà về nhà cũng phải làm nữa, con?”
“Không phải đâu, ba. Cái này con làm thêm, không có liên quan gì đến công việc của xưởng.” Nhân hơi ngước đầu, trả lời.
“Ra là vậy. Chắc đây là đơn hàng đặc biệt cho người đặc biệt, đúng không?”
Nhân cười ngại ngùng. “Ba biết rồi mà còn hỏi.”
Thế giới này tàn nhẫn với Hòa nhưng anh vẫn không một lời oán trách số phận, ít nhất anh thấy vui vì con trai anh đang sống hạnh phúc với điều mà cậu lựa chọn. Có một công việc ổn định để làm, có ai đó để yêu thương. Điều này khiến anh an ủi được phần nào.
Anh sống đến ngần này tuổi cũng đã được coi là mãn nguyện. Mong ước lớn nhất trong đời anh là tương lai của Nhân sẽ ngập tràn niềm vui và may mắn. Anh không nói cho cậu biết vết thương trong quá khứ luôn khiến anh nhức mỏi hằng đêm. Anh nhận thấy sức khỏe của mình yếu dần, có lúc anh còn khạc ra cả máu. Suy cho cùng sinh mệnh chỉ là một giấc mộng phù du ngắn ngủi còn con người là những ngọn đèn trước khi vụt tắt.
Giàu sang cũng được, nghèo khổ cũng được. Miễn là ta sống không hổ thẹn với lương tâm.
Hòa bước đến bên cửa sổ. Gió từ phía trăng tròn làm những vạt cỏ lay động như sóng dâng trào. Phía tây, một góc trời sao sáng tỏ. Đốm sáng nhỏ màu vàng đang bay lập lòe gần bụi cỏ. Đó là đom đóm.
Tuổi trẻ tựa như ánh sáng của đom đóm, để con người tìm thấy phương hướng trong đêm tối mịt mờ.
“Chẳng cần phải giống như những vì sao rực rỡ trên bầu trời, chỉ cần giống như đom đóm, lặng lẽ phát sáng là đủ rồi.” Hòa gần như thì thầm.
“Ba đang nói gì thế ạ?” Nhân nghiêng đầu, hỏi.
Hòa bừng tỉnh, anh vỗ vai Nhân: “À, không có gì. Ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Dạ.” Nhân đáp một tiếng khẽ khàng.
Cậu làm thêm một chốc nữa rồi tắt đèn, trèo lên giường nhưng cậu chưa vội ngủ mà bình lặng dõi theo những con đom đóm đang bay về phía rừng trúc. Nhìn từ xa, dưới ánh sao thơ mộng, đom đóm giống như pháo hóa lấp lánh, nhảy múa thật mỹ lệ. Khung cảnh thanh bình đưa cậu vào giấc ngủ an lành.