Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 18
Cường Diamond chỉ chỉ ngón trỏ về phía Phúc rồi lên lầu đem một chiếc hộp xuống. Khi ông mở nó ra, các con mắt đều mở tròn trầm trồ khen ngợi. Trong hộp phải có hơn trăm viên đá đủ màu sắc khác nhau. Vẻ đẹp lấp lánh, rực rỡ của chúng khiến họ không thể rời mắt.
Trong lúc Cường Diamond với Phúc ngồi bàn luận về các viên đá quý, nguồn gốc cũng như đặc tính của đá quý thì Nhân và Trang ngồi bên cạnh quan sát. Gương mặt Nhân điềm tĩnh, nghiêm túc học hỏi như nuốt từng con chữ của chủ căn biệt thự Sơn Trà.
“Cậu đúng là người sành sỏi về đá quý.” Cường Diamond nhận xét về Phúc, ông cầm lấy một viên đá màu đỏ, nói: “Đây là viên đá mà tôi khổ sở lắm mới có được, tốn nhiều thời gian và tiền bạc. Cậu nói thử xem nó có tên là gì?”
“Cái này…” Phúc ngập ngừng: “Kim cương đỏ chăng?”
Cường Diamond lắc đầu, ông hất mặt về phía Nhân, nói: “Chàng trai trẻ, cô bé kia nói cậu là chuyên gia vậy cậu có biết đây là đá gì không?”
“Bixbite còn được gọi là ngọc lục bảo Beryl đỏ. Đây là một trong những loại đá quý đắt nhất thế giới vì độ quý hiếm của chúng. Các nhà khoa học đã ước tính rằng cứ hơn một trăm năm mươi nghìn viên kim cương mới có thể tìm thấy được một viên ngọc lục bảo đỏ. So với Ruby thì Bixbite có độ quý hiếm xấp xỉ tám ngàn lần. Ngọc Beryl đỏ đã được tìm thấy tại rặng Thomas thuộc bang Utah, Mỹ trong đá núi lửa Rhyolite đã được khoáng hóa.” Nhân chậm rãi.
Cường Diamond gật gù: “Rất chính xác. Vậy cậu đoán xem tôi mua nó với giá bao nhiêu?”
“Theo như tôi được biết thì ngọc lục bảo đỏ là một trong những loại đá cực đắt, giá của nó nằm trong khoảng hai trăm đến ba trăm triệu.” Nhân nói.
Phúc ngồi nín thinh, vẻ mặt cau có khi Cường Diamond ca ngợi hết lời về sự hiểu biết của Nhân đối với đá quý.
Ông vỗ tay với vẻ thán phục: “Hai cậu đúng là tuổi trẻ tài cao. Lâu lắm rồi tôi mới được nói chuyện sảng khoái như thế này. Được rồi, các cậu đến tìm tôi có việc gì không?”
Nhân vừa mới mấp máy môi, Phúc đã giành nói trước: “Chẳng giấu gì ông, tôi cần tìm viên đá Musgravite để hoàn thành bài kiểm tra. Tôi biết ông là nhà sưu tập nổi tiếng, chắc hẳn ông có loại đá này phải không? Tôi muốn mua nó, bất kể giá bao nhiêu.”
Cường Diamond nhìn sang Nhân, như muốn hỏi mục đích của cậu khi tới đây. Cậu đáp ngắn gọn: “Tôi cũng vậy nhưng tôi chỉ muốn mượn ông viên đá Musgravite, xong việc tôi sẽ trả lại.”
Cường Diamond gục gặc đầu, ra vẻ đã hiểu mục đích mà Phúc và Nhân tới tìm mình. Ông nói sau khi uống ngụm trà: “Vậy ra hai cậu là đối thủ của nhau à?”
“Không hẳn là đối thủ, chúng tôi chỉ muốn hoàn thành bài kiểm tra thôi.” Nhân đáp nhỏ nhẹ.
“Một người muốn mua, một người muốn mượn. Hai cậu nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý?” Cường Diamond cười nhạt.
“Tôi sẵn sàng bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua lại viên đá của ông và tôi tin rằng trên đời này chẳng có ai là chê tiền cả.” Phúc ưỡn ngực.
“Cậu nghĩ thế thật sao? Cậu xem thường tôi quá rồi đấy.” Cường Diamond có chút bực tức.
Phúc vẫn điềm đạm đáp trả: “Chẳng phải ông cũng dùng tiền mới có được bộ sưu tập này sao?”
“Đúng vậy. Nhưng tôi mua chúng là vì sở thích, vì đam mê cho nên có thể nói đá quý là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Còn cậu mua lại là vì cậu muốn thắng đối thủ của mình hay nói đúng hơn thứ mà cậu cần là cảm giác thỏa mãn khi chiến thắng.”
Bị nói trúng tim đen, Phúc lặng thinh.
Trang mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc ý ông thế nào, có cho mượn hay không thì nói một tiếng. Chúng tôi không rảnh để mà ngồi đây nghe ông giảng thuyết đạo lý đâu.”
Cường Diamond cười khẩy: “Ơ cô bé này, tới xin đồ người khác mà tỏ thái độ kiêu căng vậy à?” Nhìn thấy bông hoa sơn trà trên mái tóc Trang, ông nhổm người hơi rướn về phía trước: “Ai cho phép cô hái bông của vợ tôi trồng? Cô có biết vợ tôi vất vả khổ sở thế nào mới trồng được những bông hoa sơn trà đẹp như vậy không?”
“Hái có một bông làm gì dữ vậy. Không thèm.” Trang lấy bông hoa trên tóc mình đặt xuống bàn, hừ mạnh. Cô đã quên mất những gì mình đã nói với mẹ rằng cho dù phải quỳ xuống cầu xin, cô cũng sẽ làm. Nhưng thái độ hiện giờ của cô không giống với những người đi mượn đồ người khác, giống một kẻ đi đòi nợ thì đúng hơn.
Nghe những gì mà Cường Diamond nói nãy giờ cộng thêm thái độ vô lễ của Trang, Nhân hiểu ngay là không dễ gì để mượn được viên đá. Vì thế cậu đứng lên khỏi ghế: “Bạn tôi không hiểu chuyện, ông đừng trách cô ấy. Nếu đá quý là cuộc sống của ông vậy thì tôi không cần nữa.”
“Nếu không có viên đá, làm sao cậu qua được bài kiểm tra của cậu?” Cường Diamond hỏi.
“Thì tôi sẽ bị phạt hoặc sẽ thực hiện bài kiểm tra khác. Dù gì thì tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi cho nên không qua được bài kiểm tra, tôi cũng không buồn đâu. Về thôi Trang.”
Nhân cầm cổ tay Trang nhưng cô giằng ra, phản bác: “Không được. Chưa mượn được viên đá, không thể về.” Cô quay sang Cường Diamond cúi gập người: “Chuyện lúc nãy, tôi thành thật xin lỗi, là do tôi bản tính nóng nảy. Mong ông bỏ qua và cho chúng tôi mượn viên đá quý.”
Nhân kéo tay Trang đứng thẳng người dậy: “Em không cần phải làm vậy đâu. Đá quý đắt tiền như vậy, ông ấy không cho chúng ta mượn là đúng rồi. Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Nhưng mà…”
“Tôi nói là sẽ không cho mượn sao?”
Ba cặp mắt cùng chĩa thẳng vào Cường Diamond, chờ ông nói tiếp.
“Cả hai cậu đều muốn có viên đá Musgravite nhưng rất tiếc loại này tôi chỉ có một viên duy nhất. Tôi phải làm thế nào đây?”
Biết rằng chuyện mượn đồ này sẽ không có kết quả với lại mình chỉ là kẻ nghèo khó còn Phúc có thể bỏ ra một số tiền lớn để mua lại đá quý cũng là điều dễ hiểu và hợp lý nên Nhân chấp nhận thua.
Lúc cậu và Trang tiến về phía cửa thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Cường Diamond: “Cậu bỏ cuộc dễ dàng vậy sao, trong khi còn chưa về đích?”
“Đôi khi bỏ cuộc không phải là thất bại, chỉ là cho bản thân mình một cơ hội mới.” Nhân đáp.
Cường Diamond gật gù, trong lòng bắt đầu có thiện cảm về Nhân.
Phúc lên tiếng: “Nếu cậu ta nhận thua vậy thì kết quả cuộc chiến đã rõ ràng. Ông Cường, ông nên bán viên đá đó lại cho tôi.”
Cường Diamond không muốn bán đá quý cho một kẻ ngông cuồng và có nhiều tham vọng như Phúc nên ông bèn đề nghị: “Hay là thế này đi, tôi sẽ tạo cơ hội cho hai cậu cạnh tranh công bằng. Ai thắng viên đá thuộc về người đó.”
Trang hí hửng: “Ông nói thật sao?”
“Nhìn tôi giống kẻ nói dối lắm à?” Cường Diamond cau mày.
Trang cười khì: “Vậy cạnh tranh thế nào?”
“Leo núi.”
“Leo núi?” Ba cái miệng cùng há ra, không hiểu người đàn ông kia muốn bày trò gì.
Phúc giãy nảy: “Chẳng phải cậu ta đã nhận thua rồi sao, ông làm vậy là có ý gì? Hình như tôi cảm thấy ông đang ngầm bênh vực cậu ta thì phải.”
Cường Diamond bật cười: “Tại sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này? Tôi bênh vực ai làm cậu khó chịu à? Cuộc chiến còn chưa bắt đầu, hay là cậu sợ thua?”
Phúc cười mỉa: “Người quyền quý như tôi mà lại sợ thua một kẻ hạ cấp như cậu ta sao? Đúng là buồn cười.”
Trang cảm thấy lùng bùng lỗ tai, cô không nhịn được mà cất giọng: “Gì mà hạ cấp, sao anh ăn nói khó nghe thế? Miệng người mà sao nói ra toàn bò cạp không vậy? Bộ anh tưởng trên đời này chỉ có mình anh là người quyền quý? Đồ tự mãn.”
“Đúng thế rồi còn gì.” Phúc hếch mặt.
Trang khoanh tay: “Thảo nào con nhà quyền quý ở đâu cũng hách dịch.”
“Cô…” Phúc cứng miệng, nuốt cục tức vào bụng.
“Đủ rồi.” Cường Diamond lên tiếng giảng hòa: “Đây là nhà của tôi, hai người cãi nhau cũng phải nhìn mặt chủ chứ?” Ông ngó Nhân, hỏi: “Cậu muốn đấu không? Đây là cơ hội cho cậu đấy.”
Trang quên ngay chuyện vừa mới đấu khẩu với Phúc, cô lắc tay Nhân, ánh mắt háo hức mong chờ.
Suy nghĩ trong chốc lát, Nhân gật đầu đồng ý.
Cường Diamond quay sang Phúc: “Còn cậu?”
“Leo núi là sở trường của tôi, cho dù có nhắm mắt leo, tôi cũng sẽ thắng.” Phúc tự tin.
Cường Diamond chỉ vào Trang, nói: “Cô bé cũng leo luôn đi.”
Trang chỉ tay vô người mình, ngơ ngác: “Tôi sao?” Rồi cô khoát tay: “Tôi đâu có biết leo núi đâu chứ, tôi đứng phía dưới cổ vũ cho anh Nhân là được rồi.”
“Bảo cô leo thì leo đi. Người lớn nói phải biết nghe lời.”
Không dưng bị mắng, Trang xụ mặt nhưng vẫn nhận lời leo núi theo như yêu cầu của Cường Diamond.
Vầng dương lúc này đang di chuyển chậm rãi về hướng tây rồi chìm hẳn trong các đám mây cuối chân trời, bao trùm lên toàn bộ căn biệt thự một màu vàng cam nhàn nhạt. Sợi khói màu sữa dần tản ra lượn lờ bay trên mái ngói của các ngôi nhà kế đó.
Ngọn núi nằm phía sau căn biệt thự, đi bộ chừng mấy chục mét là tới, độ cao vừa phải. Cuối tuần, Cường Diamond hay tới đây để leo núi thư giãn. Vì thế, dù đã ngoài bốn mươi nhưng cơ thể ông vẫn cường tráng.
Sau khi trang bị đồ bảo hộ cẩn thận, ‘trận chiến’ leo núi bắt đầu diễn ra. Phúc có kỹ năng nên leo nhanh thoăn thoắt. Nhân vì còn phải giúp đỡ cho Trang nên leo chậm hơn. Nếu không có Trang, chắc chắn cậu sẽ leo bằng Phúc có khi còn nhanh hơn vì sức khỏe cậu rất tốt dù cậu không có kinh nghiệm leo núi.
Cường Diamond đứng bên dưới quan sát. Vẻ mặt điềm nhiên cùng nụ cười dường như đã biết trước kết quả.
Trang nhìn sang Phúc thấy cậu đã leo được hơn một nửa ngọn núi, cô bảo Nhân: “Anh cứ mặc kệ em, anh leo nhanh đi nếu không anh sẽ thua mất đó.”
Dù cho Trang nói gì, Nhân vẫn không bỏ mặc cô. Cứ leo được vài bước, cậu lại ngó ra sau lưng mình xem cô thế nào.
Mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ nếu như Trang không trượt chân suýt ngã. Nhân nhanh chóng nắm lấy tay cô giữ lại. Khuỷu tay cô sượt qua một mỏm đá sắc nhọn, máu rỉ ra nhưng cô vẫn không bận tâm.
“Anh buông tay em ra và tiếp tục leo đi.”
“Không được, em đang bị thương mà. Chúng ta leo xuống đi.” Trong mắt Nhân ngập tràn sự lo lắng.
“Ông Cường đã cho anh một cơ hội, anh không thể để cơ hội vuột mất như vậy được. Khó khăn lắm chúng ta mới leo lên tới ngần này, đừng vì em mà làm hỏng chuyện của anh.”
Trang bướng bỉnh nhưng Nhân còn cố chấp hơn. Cậu từ bỏ cơ hội để được chiến thắng, giúp cô leo xuống.
Phúc đã leo lên tới đỉnh và bật cười ha hả trong khi Nhân đang ở dưới chân núi, băng bó vết thương cho Trang. Hộp dụng cụ y tế, Cường Diamond mang theo sẵn bên mình. Hình như ông đã biết sẽ có người bị thương.
Trang thút thít: “Xin lỗi, cũng tại em, nếu như không phải vì em thì biết đâu anh có cơ hội thắng anh ta rồi.”
“Ngốc quá, em có lỗi gì đâu chứ. Thắng thua với anh không quan trọng bằng sự an toàn của em. Nếu em có mệnh hệ gì, anh sẽ day dứt cả đời.” Nhân vô tình buột miệng, nói ra hết tâm tư tình cảm giấu kín trong lòng bấy lâu.
Trang ngẩn người, xúc động suýt rớt nước mắt. Cô nhớ lại vào cái đêm cậu tìm thấy cô trong rừng trúc, đôi mắt ấy chất chứa nỗi lo giống như bây giờ. Dù cậu chưa một lần bày tỏ nhưng cô thấu hiểu được, rất nhiều sự yêu thương, những niềm vui và cả những cảm xúc đến từ cậu khiến cô không bao giờ quên.
Cường Diamond bước tới, tằng hắng: “Đúng là trong hoạn nạn mới thấy rõ chân tình và cũng biết được lòng người thế nào.”
Cả Nhân và Trang đều bừng tỉnh. Trang phát cáu: “Tại ông hết đấy, sao ông lại bắt tôi leo núi làm gì. Tôi đã nói là tôi không biết leo rồi. Anh Nhân thua rồi đó, ông thấy chưa? Nhưng sao ông biết tôi bị thương mà mang theo hộp y tế?”
“Bị thương khi leo núi là việc thường xuyên xảy ra.” Cường Diamond so vai.
“Không đúng. Ông biết trước rồi?” Nhân nhíu mày.
Cường Diamond chỉ cười mà không trả lời. Ông quay người tiến về phía ngôi nhà.
Tại sảnh chính của villa Sơn Trà.
Kết cục của trận thách đấu đã phân định kẻ thắng người thua, Cường Diamond đẩy chiếc hộp có đựng viên đá Musgravite về phía… Nhân. Không chỉ cậu mà cả Trang và Phúc đều ngạc nhiên.
Phúc không hiểu, cất giọng: “Ông làm vậy là sao? Tôi mới là người leo lên tới đỉnh đầu tiên kia mà.”
Cường Diamond điềm tĩnh: “Nếu như Trang không gặp sự cố, nếu như Nhân không giúp cô bé băng bó vết thương thì liệu rằng cậu có cơ hội giành chiến thắng?”
“Ông muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa.” Phúc bực bội.
“Tôi hỏi cậu trong quá trình leo núi, Trang suýt ngã bị thương tại sao cậu không giúp cô ấy?”
“Cô ta là gì của tôi, tại sao tôi phải giúp? Con gái là chúa mang đến rắc rối và phiền phức chứ làm được trò trống gì.”
“Này, nói gì thế hả?” Trang cáu gắt, định sấn tới cho Phúc một cái bạt tai thì bị Nhân kéo tay ngăn lại.
“Vấn đề không phải ở chỗ đó mà vấn đề chính là cậu không có lòng thương người. Đến cả chó còn biết bảo vệ chủ của nó, cùng là con người với nhau, cậu lại vô tình vô nghĩa thế này. Thấy người hoạn nạn lại trơ mắt làm ngơ.” Cường Diamond nói.
Phúc cười khẩy: “Tôi không có vĩ đại như ông. Hơn nữa tính mạng của cô ta, không liên quan đến tôi.”
“Tôi không ngờ là trái tim cậu lại vô tình đến mức này. Như thế việc tôi đưa viên đá cho Nhân là điều đúng đắn. Đá quý vốn là món đồ lấp lánh và tuyệt đẹp, chúng nên thuộc về những người có tâm hồn lương thiện chứ không phải là những kẻ mang trái tim của quỷ dữ. Ác quỷ chỉ làm biến đổi màu đá quý còn thiên thần sẽ khiến chúng trở nên đẹp và rực rỡ hơn.” Cường Diamond từ tốn.
“Thôi đủ rồi.” Phúc hét: “Đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa. Ngay từ đầu ông đã nói ai thắng, viên đá sẽ thuộc về người đó. Tôi không cam tâm. Tôi có tiền, có quyền, tôi phải là người chiến thắng. Còn cậu ta có gì chứ? Rõ ràng là ông thiên vị.”
Trước thái độ phẫn nộ của Phúc, Cường Diamond vẫn điềm đạm: “Tôi nói nãy giờ mà cậu vẫn không hiểu sao? Người chiến thắng không phải dựa vào tiền bạc hay quyền lực. Họ được tìm thấy từ trong lòng tốt và phẩm chất của chính họ.”
Tức tối vì không có được điều mình muốn, Phúc đùng đùng bỏ ra ngoài với vẻ mặt lạnh lẽo.
Có được viên đá nhưng Nhân không cảm thấy vui vì từ đây thù hằn giữa cậu và Phúc sẽ ngày càng tăng lên. Cậu không muốn như vậy. Điều cậu muốn là mọi người chung sống hòa bình, lòng người không sân si hay đố kỵ thì tốt biết mấy.
Còn Trang thì khác, cô vui mừng đến mức nhảy cẫng lên khi viên đá thuộc về Nhân. Đang vui, chợt cô khựng lại, hỏi Cường Diamond: “Đây là kế sách của ông có đúng không?”
Cường Diamond cười thay cho câu trả lời.
“Nhưng ông cũng thật mạo hiểm, lỡ như tôi bị té xuống gãy tay, gãy chân hoặc chấn thương sọ não, ông lấy gì mà đền tôi cho ba mẹ tôi đây?” Trang dẩu môi.
“Thứ nhất, ngọn núi đó không cao lắm. Tôi thường xuyên leo nên tôi biết. Thứ hai, cô bé đã mặc đồ bảo hộ cho dù có ngã xuống cũng không đến nỗi gãy tay, gãy chân hay chấn thương sọ não như cô nói đâu. Thứ ba, đây mới là điều quan trọng, cậu ấy sẽ không để người mình thích xảy ra chuyện đâu, đúng không chàng trai trẻ?”
Nhân hồi đáp bằng cách đan tay mình vào tay Trang, ánh mắt đong đầy tình cảm. Khuôn mặt Trang đỏ bừng như hai quả dâu chín mọng.
Tràng cười của nhà sưu tập đá quý vang vọng khắp căn phòng khi thấy rõ tình cảm khăng khít của hai đứa trẻ tập trưởng thành. Ông nhớ lại tuổi xuân của mình. Những năm tháng ấy, ông và vợ mình cũng ngây ngô, ngại ngùng như thế. Sau này, cả Trang và Nhân sẽ trở thành những người già giống như ông nhưng ông lại không thể quay về thời thanh xuân giống như họ.
Tuổi trẻ thật đáng để ngưỡng mộ. Ông nhìn đôi bạn trẻ tiến ra cổng, thì thầm.