Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 9
Lúc bấy giờ Khánh đang trên đường tới nhà tù. Hắn lấy cớ Hòa tự ý vượt ngục rồi đánh đập anh dã man. Hắn lấy xích trói ngang bụng anh rồi siết chặt hai đầu dây, chưa hết hắn còn túm tóc anh đập mạnh đầu vào tường, tát nhiều lần vào mặt, dùng gối thúc vào bụng.
Dũng sẹo đứng bên trong phòng giam nhìn Hòa bị tra tấn qua cửa sổ chỉ có hai song sắt. Gã không chịu nổi, hét to: “Thằng khốn, mày đừng hiếp người quá đáng. Nếu mày cứ tiếp tục tàn ác, mày nhất định sẽ bị báo ứng bởi những việc làm do mày gây ra, con cháu mày cũng sẽ bị vạ lây. Mày không nghĩ cho con mày sao?”
Khánh ngoảnh lại ngó Dũng sẹo, vẻ mặt dương dương tự đắc: “Báo ứng sao? Tao có tiền có quyền, ai làm gì được tao.”
Hắn nhìn vết thương cùng những vết bầm tím trên mặt Hòa, cảm thấy hả hê trong bụng nhưng đó chưa phải là tất cả. Hắn vỗ tay mấy cái, một lát tên cai ngục đi vào cầm trên tay một chiếc lồng. Bên trong lồng là con bò cạp to bằng cái chén.
“Bị bò cạp cắn chắc là ‘sướng’ lắm nhỉ? Đây là loài bò cạp rất nguy hiểm, có thể gây chết người hoặc cũng có thể không nhưng sẽ khiến người bị cắn da sưng tấy, phồng rộp toàn thân, phù phổi, viêm tụy…” Khánh vô tư liệt kê những triệu chứng khi bị bò cạp cắn khiến Hòa sợ hãi.
Dũng sẹo đấm mạnh một phát lên cánh cửa thép, nó phát ra một âm thanh chói tai. Gã nghiến răng: “Đồ vô nhân đạo, mày có còn là con người không hả?”
Khánh vờ như không nghe, mở hé cửa lồng rồi bảo hai tên đàn em giữ chặt tay Hòa. Khi bàn tay anh gần chạm đến cửa lồng thì một tiếng quát cất lên: “Dừng tay.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa phát ra tiếng nói. Đó là ông chánh thanh tra bộ công an, tên Vũ, quân hàm trung tướng, lớn hơn ba Khánh một cấp bậc. Lúc trước ông Vũ làm việc ở một thành phố thuộc phương Bắc, chuyển công tác về thành phố X mấy ngày gần đây nên không biết vụ án của Hòa. Ông Vũ là một thanh tra liêm chính, công xử phân minh.
Bị gián đoạn ‘cuộc vui’, Khánh đóng cửa lồng, đứng qua một bên, vẻ mặt u tối. Tuy hắn ngông cuồng, hống hách nhưng không dám động đến ông Vũ, đến cả ba hắn còn dè chừng nữa là. Dũng sẹo thấy Hòa không bị gì thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông Vũ bước vào bên trong, lớn tiếng: “Ai cho phép các cậu tùy tiện dùng cực hình đối với phạm nhân?”
Khánh chỉ mặt Hòa, nói: “Ngài không biết đấy thôi hắn là tội phạm nguy hiểm dám vượt ngục, tôi chỉ làm theo pháp luật thôi.”
Ông Vũ cười gằn: “Hay cho câu làm theo pháp luật. Pháp luật có quy định dùng cực hình đối với các phạm nhân sao? Điều mấy, khoản mấy sao tôi không biết thế nhỉ? Hơn nữa cậu không có chức vụ gì trong việc xét xử, cậu lấy quyền gì mà khua môi múa mép ở đây? Đừng tưởng có ba làm chức bự thì cậu muốn làm gì thì làm.”
Khánh ức lắm nhưng cố nhịn, quay người rời đi. Ông Vũ hất đầu về phía tên cai ngục ra lệnh cho hắn đem Hòa vào trong phòng giam rồi rời đi. Hắn vừa thả tay, Hòa ngã gục như cây cổ thụ bật gốc. Dũng sẹo dìu anh ngồi dựa vào tường. Đợi tên cai ngục đi khuất, khi không còn ai, gã lo lắng hỏi: “Mày ổn chứ? Sao mày để chúng nó bắt lại vậy? Chẳng phải tao đã bảo là phải đi càng xa càng tốt hay sao?”
Hòa cất giọng yếu ớt: “Ân oán giữa tôi và Khánh chưa kết thúc, sớm muộn gì tôi cũng bị hắn bắt lại thôi. Nếu đó là số phận của tôi thì không thể chống lại được đâu.”
Dũng sẹo thở dài, duỗi thẳng hai chân: “Mày nói cũng đúng.”
“Thế bọn chúng có biết lối đi bí mật đó không?” Hòa hỏi nhỏ.
“Bọn chúng có kiểm tra nhưng không thấy gì nên chúng cứ nghĩ mày trèo tường vào cái đêm hôm đó.”
“Vậy thì may quá.”
“May cái gì?” Dũng sẹo nghệt mặt hỏi.
“Tôi cứ nghĩ bọn chúng biết anh đào cái lỗ đó nên sẽ đánh anh một trận nhừ tử. Nghe anh nói vậy, tôi thấy nhẹ lòng. Tôi không muốn liên lụy đến anh.”
Dũng sẹo thấy cay nơi sống mũi nhưng gã vốn không quen biểu đạt cảm xúc ra bên ngoài nên gã nói bằng giọng lạnh nhạt: “Bản thân mày lo cho chưa xong còn nghĩ tới người khác. Cái lỗ đó là do tao đào, gì mà liên lụy với không liên lụy.” Gã chuyển đề tài: “Kể tao nghe đi, một năm qua mày sống thế nào? Tao tò mò quá.”
“Ờ thì… lúc đó sau khi trốn thoát khỏi nhà ngục, tôi không có đồng xu dính túi nên không thể đi xa…”
Vì bị thương khá nặng nên Hòa kể rất chậm. Cứ nói được vài chữ, anh lại ngừng để lấy hơi, mặt nhăn nhó vì đụng tới vết thương. Dũng sẹo vẫn kiên nhẫn ngồi nghe, không hối thúc.
Hoàng hôn buông dần. Vầng dương đang di chuyển chậm rãi về hướng tây rồi chìm hẳn trong các đám mây cuối chân trời. Câu chuyện anh kể bị tiếng mở cửa lách cách của tên cai ngục làm cho gián đoạn. Hắn đem vào hai tô cơm rồi ra ngoài khóa cửa lại.
Dũng sẹo gắp thức ăn từ tô của mình bỏ vào tô của Hòa, nói: “Mày đang bị thương nên ăn nhiều vào. Rồi sau đó thế nào?”
Hòa bưng tô cơm lên, giọng uể oải: “Cô ấy nhờ tôi nuôi con giùm trước khi chết nhưng…” Anh bỏ lửng câu nói, cảm thấy day dứt khi không thể thực hiện lời hứa với Diễm.
“Đây đâu phải lỗi của mày, tất cả đều tại cái thằng Khánh chết tiệt.” Dũng sẹo bực dọc.
“Không biết bé Nhân sống thế nào nữa. Tôi nghe nói Khánh có một cô vợ đanh đá, dữ dằn, tôi e là cô ta sẽ hành hạ thằng bé.” Hòa thở nhè nhẹ.
“Có mẹ ghẻ nào mà thương con chồng đâu. Hay là sau khi ra tù mày giành quyền nuôi đứa bé đi.”
Hòa lắc đầu phản bác lời Dũng sẹo: “Điều này là không thể. Khánh cố giành đứa bé từ tay tôi, không đời nào hắn dễ dàng để tôi đem đứa bé đi đâu. Hơn nữa nếu hắn nhờ pháp luật xử lý, tôi thua là cái chắc vì tôi và bé Nhân không có quan hệ cha con.”
Dũng sẹo gãi má rồi vỗ đùi cái đét: “Đã tới nước này rồi thì chỉ còn một cách duy nhất là cướp đứa bé rồi sau đó mày và thằng nhóc trốn đi thật xa, đừng để ba nó phát hiện ra.”
Hòa im lặng, chìm vào suy tư.
Khánh vác bộ mặt giận dữ về nhà. Hắn ra vườn, nơi ba mình đang đánh golf. Khu vườn nhà hắn khá rộng, có cả một bãi cỏ xanh mướt phù hợp để chơi golf vào những buổi hoàng hôn. Nắng vàng ruộm, sóng sánh như mật ong. Mặt trời lặn tạo thành một màu đỏ rực rỡ trải khắp thảm cỏ. Khi mặt trời khuất sau những tòa nhà, bầu trời xanh tím mùa đông chỉ còn gợn những vệt cam đỏ loé lên.
Dưới một bóng râm, có bộ bàn ghế bằng đá. Khánh ngồi xuống ghế, vẻ mặt hết sức cau có, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó mà không ai nghe được.
“Điều gì làm con tức giận đến mức này? Chẳng phải con đã bắt được tên tội phạm vượt ngục rồi sao?” Ông Nghĩa đánh golf gần đó, lên tiếng khi thấy con trai mình không vui.
“Cái lão già chết tiệt ấy đã làm hỏng chuyện tốt của con.” Khánh siết nắm đấm đấm xuống bàn.
“Lão già chết tiệt? Con nói ai?” Ông Nghĩa ngơ ngác.
“Thì ông thanh tra tên Vũ ấy. Mà ba này, không phải ông ta đang làm việc ở phương Bắc sao, sao lại chuyển công tác về đây vậy?”
“Chắc là do cấp trên ra lệnh, chuyện này ba cũng không biết.”
“Ông ta là hòn đá cản đường chúng ta đó ba. Nếu ông ta biết mọi chuyện xấu chúng ta làm thì ổng không để yên đâu.” Khánh lo âu.
“Con muốn nói đến vụ án của thằng Hòa? Con yên chí đi, kẻ đó không phải đã bị con mua chuộc rồi sao, hắn sẽ không ngu ngốc đâu mà tự chuốc họa vào thân hơn nữa thằng Hòa cũng đã nhận tội thì ông thanh tra làm được gì.” Ông Nghĩa nói với vẻ tự tin.
Khánh cũng thế, hắn thôi lo lắng và ngồi cười rung đùi. Một lát sau, hắn lại lo chuyện khác: “Thế nếu có một ngày tên đó quay lại tố cáo chúng ta thì sao?”
Ông Nghĩa đáp: “Ba nghĩ chắc là không đâu, hắn không dại gì mà quay lại cắn chúng ta trừ khi hắn chán sống. Nhưng sao con lại muốn hãm hại thằng Hòa? Ra tù nó vẫn sống bình thường đó thôi.”
Mắt Khánh trợn tròn, miệng phun ra: “Con muốn cuộc đời của nó phải khổ sở, tan tành khi dám đối đầu với Trần Gia Khánh này.”
Ông Nghĩa lắc đầu, vẻ mặt như muốn nói con trai mình không làm chuyện đại sự mà chỉ toàn làm những chuyện nhảm nhí. Tuy không hài lòng nhưng ông vẫn ủng hộ những việc làm xấu của con mình thậm chí ông còn hùa theo con đẩy một người vô tội vào tù.
Ông Nghĩa chợt nói: “Mà này, con làm gì mà để con Xuân nó cằn nhằn suốt ngày, nhức cả đầu. Còn đứa bé con mang về là sao? Ăn vụng thì phải biết thu dọn sạch sẽ chứ. Ba nói trước con làm gì thì làm, đừng để ba bị mang tiếng.”
“Không phải đâu ba ơi, tại con Xuân nó không đẻ được con trai, buộc lòng con phải tìm người đẻ mướn.” Khánh không nói cho ba mình biết về cô gái tên Diễm. Sau đêm ấy chính hắn cũng không biết là mình có con với Diễm. Hắn cứ nghĩ cô cũng giống như những cô gái khác, đã uống thuốc ngừa thai. Nhưng sự đời khó đoán, cái thai ngoài ý muốn đó lại mang đến cho hắn một đứa con trai, như hắn vẫn ao ước.
“Thế cô gái đó đồng ý à? Con có chắc chắn không, lỡ như ngày nào đó cô ta trở về đòi lại con mình thì sao?”
“Người chết rồi thì sao trở về được nữa ba.” Khánh cười quỷ quyệt.
Ông Nghĩa giật nảy người: “Con nói sao? Con giết cô ta rồi à?”
“Không phải.” Khánh khoát tay: “Mà thôi, chuyện của con, ba đừng bận tâm. Nói tóm lại một điều là ba đã có cháu trai.”
Đúng như lời ông Nghĩa suy đoán, sau khi xem lại hồ sơ vụ án của Hòa, ông Vũ cứ cảm thấy có điều gì đó là lạ nhưng kẻ tử tù đã nhận tội với lại không tìm được bằng chứng giải thích sự khó hiểu của mình nên ông tặc lưỡi cho qua. Án oan của Hòa rơi vào lãng quên và anh phải sống trong tù với tội danh trộm cướp suốt năm năm.
Thời gian như bóng câu lướt nhanh qua cửa sổ. Thoắt cái, năm năm đã trôi qua.
Hòa mãn hạn tù, Dũng sẹo còn những hai năm nữa mới được tự do. Sau khi rời khỏi nhà tù, việc đầu tiên anh làm là tới nhà Khánh xem bé Nhân sống thế nào.
Vừa đi Hòa vừa nghĩ nếu bé Nhân sống tốt, khỏe mạnh, anh sẽ để thằng bé tiếp tục ở đó. Hiện tại anh còn chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi huống hồ chi nghĩ đến việc đưa thằng bé đi cùng mình. Trong căn biệt thự tráng lệ của nhà họ Trần, có người phụ nữ tên Xuân, mẹ ghẻ của bé Nhân. Mặc dù không tin mẹ ghẻ sẽ đối đãi tử tế với con riêng của chồng nhưng anh hy vọng Khánh sẽ bảo vệ con mình dù là tia hy vọng nhỏ nhoi.
Niềm hy vọng trong Hòa tắt phụt khi anh nhìn bé Nhân qua tường rào của căn biệt thự và không tin nổi vào mắt mình. Tuy sáu tuổi nhưng bé Nhân chẳng khác gì một đứa trẻ ba tuổi. Cơ thể gầy còm, chỉ còn da bọc xương. Mặt mũi bơ phờ hốc hác. Thằng bé quỳ trước hiên nhà, một bên mắt bầm tím nhìn vô hồn. Như vậy đã rõ, thằng bé bị mẹ ghẻ bạo hành. Chỉ vì bất cẩn làm vỡ chiếc ly mà Xuân đã bắt thằng bé quỳ suốt từ sáng. Vì mỏi gối nên nó ngồi bệt xuống thềm.
Con người sống sa đọa như Khánh, chỉ lui tới hộp đêm, không hề hay biết ở nhà xảy ra những chuyện gì. Bởi hắn cứ nghĩ Xuân sẽ không dám làm gì con mình nhưng hắn quên mất một điều rằng trái tim người mẹ ghẻ chính là trái tim của mụ phù thủy.
Một chiếc ô tô từ xa tiến lại. Hòa nép người vào bức tường gạch, núp đằng sau thân cây cổ thụ kế đó. Từ trên xe, người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt bước xuống, cô đánh phấn như đi hát bội. Cô dắt tay một bé gái xinh xắn, đáng yêu tiến lại gần cánh cổng sắt cao ngất, bấm vào chiếc chuông nhỏ. Một lát người giúp việc trong nhà chạy ra mở. Cô bé gái trắng trẻo và mũm mĩm, mặc đầm hàng hiệu, so với bé Nhân thì thật khác xa một trời một vực. Đó là con gái của Xuân – Gia Linh – được cô cưng chiều hết mực nhưng với Khánh, hắn xem cô bé như thứ rác rưởi. Lý do hắn không thích có con gái.
“Tao bắt mày quỳ, sao mày dám ngồi? Mày không xem lời nói của tao ra gì có phải không, thằng con hoang?”
Giọng quát tháo cũng những lời chửi bới của Xuân làm Hòa bừng tỉnh. Anh ngoảnh đầu nhìn vào trong qua tường rào, thấy rõ mồn một cô dùng chân đạp bé Nhân ngã chúi nhủi. Cô còn cấu mạnh vào vai thằng bé khiến nó khẽ nhăn mặt. Nó ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn ả đàn bà độc ác như van xin đừng đánh con nữa. Nhưng cô không thương xót mà còn lớn tiếng dọa nạt.
“Tối nay nhịn đói nhé. Nuôi mày đúng là tốn cơm tốn gạo mà chẳng được tích sự gì.”
Hòa xé lòng, đau đứt ruột đứt gan. Anh đấm mạnh một phát lên tường, kìm nén cơn tức giận. Ngôi biệt thự rộng lớn, những con người ở bên trong ăn mặc lịch sự, bảnh bao nhưng đạo đức ngày càng xuống cấp. Xã hội mục nát, những kẻ có địa vị cao chỉ biết ham mê tửu sắc. Một bộ phận người lao động nghèo khổ trở nên khốn đốn, lâm vào hoàn cảnh nghiệt ngã. Hòa là một ví dụ điển hình.
“Mày nhìn tao bằng đôi mắt đó để lấy lòng từ bi của tao có phải không?” Xuân bóp hai má bé Nhân, cười gian xảo: “Mày có thấy người mẹ ghẻ nào có lòng từ bi chưa? Có trách thì hãy trách mẹ mày là thứ đàn bà lăng loàn, trách nết, ăn nằm với đàn ông rồi sinh ra mày đấy. Kể ra mày cũng tội nghiệp, nếu ba mày không đem mày về thì tao cũng đâu có cơ hội hành hạ mày cho nên đừng hận tao.”
Hòa sửng sốt, làu bàu: “Sao cô ta có thể nói mấy lời đó với một đứa trẻ sáu tuổi chứ?”
Dù không hiểu gì nhưng những lời cay độc ấy đã ghim sâu vào đầu của một đứa bé tuổi còn ngây thơ, đến mức trong những giấc ngủ, thằng bé luôn mơ thấy ác mộng. Có lẽ vì đối xử bất công cộng thêm những cái tát, những cú đạp nên thằng bé dần trở nên lầm lì, hầu như cả ngày không nói tiếng nào. Ở trường cũng như ở nhà, thằng bé luôn ngồi một góc, luôn sợ hãi, không cho ai lại gần mình cũng như không tiếp xúc với ai, tự cô lập bản thân với thế giới bên ngoài.
Không thể để bé Nhân sống tiếp tục như thế. Hòa nghĩ, đã đến lúc anh thực hiện tâm nguyện của Diễm rồi, nếu không anh sẽ cảm thấy có lỗi với cô, có lỗi với chính mình khi đứng trơ mắt nhìn thằng bé bị hành hạ.
Chiều hôm sau, khi bầu trời hoàng hôn chuyển sang màu đỏ, Hòa đến trường học của bé Nhân. Sân trường vắng lặng. Màu ráng chiều bao phủ toàn bộ, ánh nắng chênh chếch như những ngôi sao lóng lánh.
Bé Nhân đang ngồi cô độc trên ghế đá, đầu cúi gằm. Trời se lạnh mà thằng bé lại mặc phong phanh, toàn thân run cầm cập. Hòa vội bước tới, ngồi xổm trước mặt thằng bé. Anh lấy đôi tay của nó, xoa xoa, giọng không giấu vẻ lo lắng.
“Nhân à, con cảm thấy thế nào? Sao tay con lạnh ngắt vậy?”
Bé Nhân vẫn im lặng, không ngước nhìn anh cũng chẳng nói gì.
Cô giáo của thằng bé bước tới: “Xin hỏi anh là…?
Hòa đứng dậy: “Tôi… tôi là chú của nó. Tôi vừa đi buôn xa về.” Bất đắc dĩ, anh mới nói dối. Rồi anh hỏi: “Thằng bé sao vậy?”
“Tôi nghĩ là bị gia đình bạo hành.” Cô giáo xắn tay áo của bé Nhân cho anh xem. Trên đó đầy những vết đỏ hằn in do roi mây để lại. Có một số vết đã thâm đen do bị đánh lâu mà không thoa thuốc. Cô giáo nói tiếp: “Thằng bé luôn đến trường với những vết thương này. Tôi có gọi cho ba nó để hỏi nguyên do nhưng dường như anh ta không bận lòng gì mấy, luôn trong tình trạng say xỉn. Ở trên lớp, bé Nhân không tiếp xúc với ai, tôi hỏi nó cũng không trả lời. Thỉnh thoảng nó lại hét lên ‘Con sợ quá, con sợ quá’. Nhìn thấy mà thương.”
Hòa thấy cay cay nơi sống mũi. Càng thương bé Nhân bao nhiêu, anh càng căm giận hai vợ chồng Khánh bấy nhiêu. Xuân thì anh không nói, cô là mẹ ghẻ dĩ nhiên là không dành tình thương cho bé Nhân. Còn Khánh, hắn là ba ruột đứa bé nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
“Người phụ nữ thường tới đón bé Nhân là…”
Hòa tiếp lời cô giáo: “Là mẹ ghẻ của thằng bé.”
“Thảo nào…” Cô giáo thở dài thườn thượt: “Tôi nghĩ anh nên đưa thằng bé đi điều trị tâm lý và có biện pháp xử lý đối với việc bạo hành con trẻ. Nếu tình trạng này mà kéo dài sẽ không tốt đâu.”
“Cảm ơn cô giáo đã nhắc nhở. Xin phép cô cho tôi đón bé Nhân về.”
Cô giáo gật rồi quay người đi.
Hòa lại ngồi xổm trước mặt thằng bé, nói: “Con đi cùng ta nhé. Con có sợ ta không?”
Bé Nhân ngước mắt, lắc đầu. Thằng bé níu lấy cánh tay anh, giọng sợ sệt: “Chú đưa con đi đi, con không muốn ở lại ngôi nhà đó. Trong ngôi nhà đó có mụ phù thủy ác lắm, ngày nào cũng đánh con hết, bỏ đói con nữa.”
“Được, đi nào.”
Hòa nắm tay bé Nhân bước ra cổng trường. Đây không phải là bắt cóc trẻ con mà là cứu thoát tâm hồn một đứa bé ra khỏi địa ngục trần gian, mở ra con đường tươi sáng cho nó.