Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 8
Ngày qua ngày, Hòa và Diễm sống nương tựa lẫn nhau. Anh dùng kỹ năng và đôi bàn tay khéo léo sáng tạo nên những mẫu trang sức làm rung động lòng người, kiếm được một khoản kha khá. Anh lấy số tiền đó để mua sữa và tã cho bé Nhân. Kể cũng lạ, thằng bé cứ quấn quýt anh không rời. Mỗi lần nó khóc, chỉ cần anh bế nó lên đi vòng vòng khắp nhà là nó sẽ nín khóc ngay. Dường như giữa anh và nó có một mối nhân duyên vô hình, mối nhân duyên ấy được gọi là tình phụ tử.
Diễm cảm kích anh vô cùng, cô tự nhủ ít hôm nữa sẽ đi kiếm việc làm để báo đáp ơn nghĩa của anh thời gian qua. Nhưng sức khỏe của cô ngày càng giảm sút, liên tục ho. Có khi cả ngày cô nằm nhẹp trên giường, toàn thân mỏi nhừ, không thể nhấc chân lên nổi đến cả việc ngồi dậy cũng khó khăn.
Hòa vừa đi làm vừa chăm sóc hai mẹ con Diễm nhưng anh không một câu than phiền ngược lại còn quan tâm cô nhiều hơn. Không phải anh có cảm giác yêu đương gì với cô mà là anh quan tâm cô với tư cách một người bạn và cô cần được giúp đỡ. Chỉ vậy thôi.
Một buổi tối tiếng gió rít bên ngoài len qua khe cửa sổ, mảnh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa trời đêm, ánh trăng trong suốt làm cho một góc sân nhà như được nhuộm màu trắng bạc.
Hòa bước lại giường Diễm, nói: “Tôi thấy hay là cô đến bệnh viện coi sao, chứ để nặng là nguy hiểm lắm đó. Cô cần phải khỏe mạnh để còn chăm sóc bé Nhân nữa.”
Cô ho khe khẽ, xua tay: “Không cần đâu, tôi nghĩ chắc mình chỉ bị suy nhược cơ thể do thiếu ăn, thiếu ngủ thôi. Không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Như thế này mà cô bảo không nghiêm trọng. Cô còn ngồi dậy không nổi nữa kìa.” Hòa đỡ Diễm ngồi dậy, lấy chiếc gối dựng sau lưng cho cô dựa vào thoải mái: “Nếu cô sợ về chi phí thì không cần lo đâu, mọi vấn đề về tiền bạc cứ giao cho tôi.”
“Tôi không có ý đó.” Diễm thều thào. Sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi môi tím tái. Cô hình như đoán được mình mắc phải bệnh gì. Lúc trước, vào thời điểm sau khi sinh bé Nhân, cô quan hệ tình dục khá nhiều lần, cô sợ sau khi khám sẽ cho ra kết quả không như mình mong muốn.
Bệnh của Diễm càng lúc càng nặng, có đôi khi cô ho ra máu. Hòa thuyết phục mãi cô mới đến bệnh viện khám. Dù đã biết trước kết quả nhưng cô vẫn không tránh khỏi cảm giác bàng hoàng khi hay tin mình bị nhiễm HIV. Cũng may thời gian gần đây, cô không cho bé Nhân bú thay vào đó thằng bé bú sữa bình nếu không nó sẽ bị lây bệnh của mẹ nó mất.
Diễm ngồi phịch xuống ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, nước mắt ứa ra. Cô rất sợ, sợ phải lìa xa thế giới này. Cô còn chưa nhìn thấy bé Nhân lớn lên nữa mà.
“Thằng bé chỉ mới một tuổi… phải làm sao đây…” Diễm nghẹn ngào. Những giọt lệ cô rơi trong ánh tà dương tím thẫm khiến ai nhìn cũng đều xót xa. Hoàn cảnh đã đẩy cô vào bước đường như ngày hôm nay. Ngõ cụt rồi, không còn lối thoát. Cô đau đớn nghĩ.
Từ lúc bước chân vào đời, Diễm mang bao mộng đẹp, vạch ra biết bao hoạch định cho tương lai, cô tự nhủ sẽ nỗ lực bước đi trên đôi chân của chính mình. Nhưng rồi vì một phút lầm lỡ, đam mê phù phiếm xa hoa đã khiến cô phải trả một cái giá quá đắt, không còn cơ hội quay đầu.
Nhiều người khi sa ngã thường đổ lỗi do số phận, do hoàn cảnh đưa đẩy nhưng ít ai nhận ra là chính họ tự đẩy mình vào con đường nghiệt ngã, chứ không phải ai khác. Suy cho cùng, nước mắt hay nụ cười đều do bản thân chúng ta chọn lấy.
Diễm về nhà của Hòa với tâm trạng đờ đẫn. Lệ vòng quanh khóe mi.
Trông thấy cô bước vào, Hòa bước tới đưa ra một loạt câu hỏi: “Cô đi khám sao rồi? Bác sĩ nói thế nào? Cô bị bệnh gì, có nặng lắm không?”
Diễm không trả lời, khuỵu gối, bật khóc nức nở. Tay buông tờ kết quả xét nghiệm. Hòa cảm thấy bất an nhặt tờ giấy lên xem, không giấu vẻ kinh ngạc. Anh muốn lại gần an ủi cô thì cô xua tay, vừa khóc vừa nói: “Anh đừng lại gần tôi, hãy tránh xa tôi ra. Cả người tôi dơ bẩn, nhơ nhớp… đừng lại gần tôi…”
Cô cũng dặn anh đừng ẵm bé Nhân lại gần mình vì cô sợ lây nhiễm cho con. Cô chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Cô khao khát muốn ôm đứa bé vào lòng, hôn lên đôi má phúng phính của nó nhưng tất cả những gì cô làm là kiềm chế ham muốn của mình. Vì bảo vệ con, vì muốn cho con một tương lai tươi sáng cô đành làm người mẹ nhẫn tâm. Nhiều lúc bé Nhân òa khóc, đói sữa, muốn được mẹ ẵm bồng nhưng cô vờ như không nghe. Tuyệt tình đến mức đáng sợ nhưng có ai biết lòng cô đau đến cỡ nào.
Những đêm trăng sáng ngoài khung cửa, Hòa ẵm bé Nhân trên tay bước lại phòng Diễm. Anh không vào mà đứng bên ngoài nhìn qua cánh cửa mở hé, thấy cô ngồi một góc trong bóng đêm, đầu cúi gục, bờ vai khẽ run. Anh thở dài. Mọi lời an ủi lúc này thật vô nghĩa và sáo rỗng.
Diễm cũng từ chối lời đề nghị nhập viện điều trị của Hòa. Tiền viện phí không phải ít, dù anh có kiếm ra tiền nhưng không thể chăm sóc cô cả đời. Cô mang ơn anh quá nhiều, không thể nợ anh thêm nữa. Cô muốn anh dùng số tiền ấy để lo cho bé Nhân ăn học thành tài.
Những ngày sau đó, bệnh của Diễm tái phát nặng hơn. Cô ngày một tiều tụy, gầy còm. Cơn ho của cô như xé toạc bầu trời, thống khổ thê lương đến nẫu ruột gan.
Ánh sáng bầu trời còn sót lại bỗng vụt tắt. Những ngọn cây im lìm. Những con đường im lìm. Tưởng chừng như khi màn đêm bắt đầu buông thì sẽ sinh ra sự tĩnh lặng vậy. Gió trốn biệt đâu mất. Màn mây xám đục dày đặc trên trời cùng những tia nắng hanh hao hắt chiếu lên mái nhà những vệt sáng yếu ớt như báo hiệu một điềm xấu sẽ xảy đến.
Nửa khuya, gió thốc ào ào trên mái nhà. Diễm nằm trên giường, nói những lời sau cuối với Hòa bằng giọng lào thào, đứt đoạn: “Anh nhất định… nhất định… phải nuôi lớn bé Nhân nên người. Tôi giao con tôi… cho anh đó… đừng để nó bị Khánh bắt đi…”
Hòa ngồi ở mép giường: “Cô đừng nói nữa, hãy ráng lên. Cô phải sống để còn nhìn thằng bé trưởng thành nữa chứ? Để tôi gọi xe cứu thương cho cô.”
Anh chỉ mới nhổm dậy đã bị Diễm giữ lấy cổ tay, cô lắc đầu, hơi thở khó nhọc: “Đừng… tôi biết tôi khó lòng mà qua khỏi.” Cô nhìn chằm chằm lên mái nhà, nước mắt nhỏ ướt gối: “Tôi bây giờ thân tàn ma dại, tôi cố sống đến… tận ngày hôm nay là… là vì bé Nhân. Giờ tôi kiệt sức rồi…” Cô ho khụ khụ, tiếp tục: “Tôi chẳng còn lưu luyến gì nữa, có chăng là tôi… không được nhìn thấy thằng bé lớn lên… nhìn nó đội mũ tốt nghiệp… nhìn nó mặc áo chú rể bước vào lễ đường cùng với người nó yêu…”
Giọng cô khản đặc, nghẹn đắng gọi tên con trai: “Nhân à, mẹ xin lỗi… hãy tha thứ cho mẹ… nếu có kiếp sau, mẹ sẽ không sinh con ra trong hoàn cảnh bất hạnh như thế này.”
Cô siết chặt lấy tay của Hòa, giọng khẩn thiết van xin: “Hứa với tôi… chăm sóc tốt cho thằng bé… bảo nó hãy tránh xa danh vọng và quyền lực… đừng để nó giống như mẹ của nó…”
“Được, tôi hứa với cô, nhất định tôi sẽ nuôi nó trở thành một người tốt.”
Nghe được lời hứa của Hòa, Diễm an lòng ra đi. Khóe mắt ướt nước nhưng môi cười mãn nguyện. Từ đó về sau, cô không tỉnh dậy nữa. Cô chìm vào giấc ngủ bình yên và thảnh thơi.
Hòa ngồi trong một góc tối tăm nghe gió lạnh giằng xé ngoài ô cửa mang theo cả hơi sương buốt giá. Anh nghe nỗi buồn trong tim mình cứ thế loang dài. Lần đầu tiên anh nhỏ lệ vì một người con gái, không phải Nguyên. Đêm hôm ấy vầng nguyệt cũng vỡ đôi. Nửa mảnh trăng trắng toát in bóng lên rèm cửa, tỏa vào phòng nơi cô đang nằm muôn nghìn tia sáng lấp lánh.
Ánh mặt trời rực rỡ cuối ngày dần khuất bóng. Hòa ẵm bé Nhân, quỳ trước mộ Diễm. Tội nghiệp thằng bé, còn quá nhỏ đã phải mất mẹ, có ba cũng như không. Nhưng may mắn cho đời nó khi còn có anh bên cạnh.
“Con có biết là con đã mất mẹ rồi không?” Hòa nhìn đôi mắt hồn nhiên của đứa bé, nói: “Từ giờ con sẽ là con trai nuôi của ta nhé. Ta sẽ thay mẹ Diễm chăm sóc và dạy dỗ con tử tế.”
Sắc tím hoàng hôn ánh lên từ chân trời phía tây in bóng xuống ngôi mộ những tia sáng mờ nhạt.
Khi Hòa bước ra khỏi nghĩa trang, một người dân trông thấy và phát hiện anh rất giống với người đang bị truy nã. Kẻ đó theo dõi xem anh sống ở đâu rồi báo lại cho Khánh biết. Hắn mừng rỡ như tìm thấy châu báu. Và đúng như những gì hắn ban ra, người đàn ông đó được thưởng một món tiền hậu hĩnh.
Cơn giông tố giáng xuống đầu Hòa vào một buổi chiều lạnh giá. Khánh cùng đồng bọn ập vào nhà anh khiến anh bất ngờ và ngỡ ngàng, không hiểu vì sao hắn lại biết nơi ở của mình. Hắn cũng đã xác định đứa bé mà Hòa nuôi chính là con Diễm sau cái hôm mà người dân kia thông báo tin tức.
“Tao quả là may mắn khi người và đứa bé tao tìm kiếm bấy lâu nay lại ở cùng một nơi.” Khánh vừa vỗ tay vừa nói với giọng điệu ngạo mạn.
Hòa vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chậm rãi nói: “Diễm đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe, sao cậu có thể đối xử với người đã tin tưởng mình như vậy chứ? Cô ấy đã mất rồi, nếu không phải vì cậu thì cô ấy đâu có lâm vào hoàn cảnh khốn khổ như thế?”
Khánh không những không đau lòng khi nghe tin Diễm chết mà hắn còn dửng dưng chửi bới: “Ai biểu cô ta ngu thì ráng chịu. Cô ta tự nộp mạng cho tao, tao chẳng làm gì cả. Tao chỉ tặng cho cô ta vài món đồ trang sức.” Rồi hắn hứ một tiếng rõ to: “Thứ đàn bà hám danh hám lợi, nhìn thấy quần áo trang sức hàng hiệu là mắt sáng rỡ. Cô ta có kết cục như ngày hôm nay là do cô ta tự chuốc lấy, chẳng liên can gì đến tao cả.”
“Tôi không ngờ cậu lại nhẫn tâm, tuyệt tình đến mức này. Đến cả người quá cố cũng có thể nói nặng lời thế này. Cậu không thấy cắn rứt lương tâm à?” Hòa căm phẫn.
Khánh xô một cái ghế: “Tao tới đây không phải để nghe mày thương xót cô ta. Mày đừng quên mày vẫn là tù nhân vượt ngục, mang lệnh truy nã. Vì tao có tấm lòng từ bi nên mới không báo cảnh sát mà âm thầm tới đây, đừng chọc giận tao bằng không kết cục của mày sẽ thê thảm đấy. Không nói nhiều, mau giao đứa bé ra đây, tao sẽ cho mày một con đường sống. Đổi một đứa bé để lấy cuộc sống tự do, sao nào, điều kiện này có phải tuyệt quá rồi không?”
Hắn cứ đinh ninh rằng điều kiện trao đổi của mình sẽ khiến Hòa đồng ý bởi chẳng ai muốn sống cả đời khi dán giấy truy nã trước trán cả. Nhưng hắn đã vui mừng quá sớm.
“Nằm mơ đi. Trước lúc chết, Diễm đã nhờ tôi săn sóc đứa bé, cậu đừng nghĩ tới việc mang đứa bé đi. Tôi biết cậu chỉ muốn có một đứa con trai nối dõi tông đường chứ chẳng yêu thương gì nó cả.” Hòa nói, giọng điềm đạm.
Khánh tức đến mức xì khói, siết chặt quả đấm, mắt tóe lửa: “Đó là chuyện của tao, không liên quan đến mày. Mày có quyền gì mà nuôi đứa bé? Mẹ nó chết, người nuôi nó chẳng phải là ba nó sao? Mày chỉ là một thằng khố rách áo ôm lại mang tội trộm cắp, mày lo cho nó được à, trong căn nhà tù túng chật chội này?”
“Ba sao?” Hòa châm biếm, cười nhếch mép: “Cậu không thấy xấu hổ khi nói ra điều này à? Dù như thế nào tôi cũng sẽ không giao đứa bé cho một người cha khốn nạn như cậu.”
“Mày…”
Khánh trợn mắt tức tối, sấn tới. Nhưng Hòa đẩy chiếc bàn cản chân hắn rồi ôm đứa bé chạy ra cửa sau. Hắn cùng đàn em của mình tức tốc đuổi theo. Cuộc rượt đuổi diễn ra gây cấn. Hòa cảm thấy mí mắt mình giật giật, linh tính chuyện chẳng lành. Thời khắc anh xa bé Nhân càng lúc càng gần. Vì ôm thằng bé trong tay nên anh không thể chạy nhanh. Anh không tiếc mạng sống của mình, chỉ cần thằng bé được an toàn. Nhưng sóng gió một lần nữa lại ập đến, đẩy anh vào hố sâu của nỗi bi ai đau khổ nhất kiếp người.
Phía trước là ngõ cụt, đằng sau là Khánh. Hắn cười đắc ý: “Chạy nữa đi, để xem mày còn chạy đi đâu.”
Hắn ra hiệu cho mấy tên đàn em phía sau xông lên để giành lấy bé Nhân từ tay Hòa. Anh vì bảo vệ đứa bé nên bị kẻ địch tấn công tứ phía, không thể phản kháng lại.
“Đừng làm đứa bé bị thương.” Khánh nói lớn với bọn đàn em.
Bé Nhân rời khỏi vòng tay ẵm bồng của Hòa bỗng òa khóc nhưng Khánh mặc kệ, không ngừng tung nhiều cú đấm liên tiếp vào mặt Hòa khiến anh nằm nhẹp dưới đất. Máu từ miệng, từ mũi anh chảy ra.
Khánh bước lại vỗ má Hòa bôm bốp: “Thế nào hả? Nếu ngay từ đầu mày chịu ngoan ngoãn đồng ý điều kiện tao đưa ra thì bây giờ đâu có bị đánh te tua như vậy.”
“Trả… con cho tôi…” Hòa gắng gượng.
Khánh mỉa mai: “Con nào là con của mày, đừng có nhận con bừa bãi như thế chứ? À tao hiểu rồi chắc là mày hưởng phúc từ con đàn bà đã bị tao xài qua nên khao khát làm ba hả?” Rồi hắn bật cười với cái suy nghĩ thiếu trong sáng ấy.
“Mày… là đồ súc vật.” Hòa rít qua kẽ răng, đầu ngón tay anh cào mạnh dưới cát thể hiện sự giận dữ lên tới đỉnh điểm nhưng bất lực, không thể đánh lại Khánh.
Hắn vẫn nhởn nhơ, cười khoái chí: “Mày cứ chửi đi, mày càng chửi tao càng là kẻ chiến thắng. Lần này tao sẽ không để mày sống dễ dàng đâu. Hãy chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những gì xảy đến trong nay mai đi nhé.” Khóe mắt Khánh hằn sâu những tia ác khiến người ta không rét mà run.
Về đến biệt thự, Khánh giao bé Nhân cho Xuân nuôi nấng. Cô phản đối, trừng mắt nói: “Anh ăn nằm bên ngoài, tôi đã nhắm mắt cho qua. Giờ anh muốn tôi nuôi con người đàn bà khác sao? Đừng có mơ.”
“Cô là vợ, nhiệm vụ của cô là chăm sóc con cái. Tôi ăn ngủ với bao nhiêu cô gái là chuyện của tôi, cô không có quyền ngăn cản.” Khánh chỉ vào mặt Xuân, lạnh giọng.
Xuân tức tối: “Anh đừng có ăn nói vô lý như vậy.”
“Phải, tôi là vậy đấy. Tôi nói cho cô biết cô liệu hồn mà chăm sóc tử tế thằng Nhân, đừng để tôi nhìn thấy cảnh mẹ ghẻ con chồng, nếu không hai mẹ con cô xéo ra khỏi nhà tôi ngay tức thì.” Khánh hăm dọa.
Xuân dù gì cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhưng từ khi làm vợ Khánh, cô bị hắn chà đạp, chửi bới, không xem ra gì. Mỗi lần say rượu, hắn lại nói những lời khiếm nhã với cô. Tuy vậy cô vẫn nhẫn nhịn chịu đựng. Tài sản gia đình Khánh chất cao như núi, cô đâu dễ để mình bị chịu thiệt như vậy.
Không làm gì được Khánh, cô quay sang hành hạ bé Nhân. Dĩ nhiên cô chỉ làm những việc ấy khi không có hắn ở nhà.