Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 3
Sáng hôm sau, Hòa vào thành phố tìm việc làm. Đi được nửa chặng đường, anh sực nhớ ra là mình quên khóa cửa. Nhưng trong nhà anh có thứ gì đắt giá đâu. Anh chắc lưỡi nghĩ và tiếp tục đi. Tiết trời âm ấm. Bên kia chân trời, hừng đông rọi nắng bao phủ con đường lát đá xanh. Cả con đường phía trước như được đúc bằng vàng, chắc là do ánh nắng lấp lánh của màu trời tỏa xuống. Anh hầu như đã đi khắp một vòng thành phố vẫn không kiếm được công việc phù hợp.
Quá trưa, Hòa đi ngang qua một công trường và được người quản lý của công trường ngoắc lại. Anh ta bảo Hòa có thể vác những bao xi măng lên tầng hai nơi đang thi công được không? Bây giờ là giờ nghỉ trưa của các công nhân nhưng gạch đá, xi măng để ngổn ngang mà chẳng ai muốn làm việc trong giờ giải lao cả. Hòa vì cần tiền nên đồng ý làm. Vì sức vóc khỏe khoắn nên anh làm một loáng là xong. Quản lý dúi vào tay anh mấy tờ tiền nhăn nhúm, bảo anh nếu cần việc làm thì hãy đến đây. Anh mừng rỡ rối rít cảm ơn.
Trên đường về nhà, Hòa lẩm nhẩm đếm. Số tiền không nhiều nhưng đó là công sức và mồ hôi anh vất vả mới có được nên anh quý trọng từng đồng. Anh nghĩ xem tối nay ăn món gì. Nghĩ ngợi vẩn vơ, anh về đến nhà lúc nào không hay. Bàn chân chợt khựng lại ở cửa khi anh trông thấy Nguyên đang ngồi trên giường.
Thấy Hòa, Nguyên đứng lên mỉm cười hỏi: “Anh đã đi đâu vậy?”
“Anh đi kiếm việc làm, em tới tìm anh có việc gì không?” Hòa đáp, bước hẳn vào trong nhà, ngữ điệu có chút không vui.
“Em có mang bánh đến cho anh nè.” Nguyên chìa chiếc giỏ mây ra, cười toe toét.
“Anh không ăn, em mang về đi.” Hòa xẵng giọng. Anh có cảm giác như Nguyên thương hại mình chứ chẳng thật lòng muốn đem bánh tới.
“Anh giận em về chuyện vụ trộm đá quý sao? Mặc dù em không biết là ai đã vu khống cho anh nhưng em tin anh không phải là người như thế.”
“Em tin anh thật sao?”
“Thật mà.”
Hòa thấy lòng nhẹ nhõm. Anh không quan tâm người trong thiên hạ nghĩ gì, chỉ cần Nguyên tin anh trong sạch là đủ rồi.
“Vậy anh cầm lấy bánh mà ăn đi nhé.”
Hòa nhận giỏ bánh từ tay Nguyên, bảo cô: “Anh sẽ ăn nhưng em về đi để người khác nhìn thấy không hay đâu, với lại nhà anh dơ hầy thế này…”
Nguyên hiểu ý Hòa, cô cắt lời anh: “Em không để bụng mấy chuyện này đâu, chúng ta là anh em tốt kia mà sao em có thể khinh thường anh được chứ? Hay là anh không muốn làm bạn với em?”
Hoa xua tay: “Dĩ nhiên là không, chỉ là… nếu để bạn trai em nhìn thấy cậu ấy sẽ hiểu lầm. Hai tuần nữa bọn em đi du học rồi đúng không? Chắc anh không đến tiễn được đâu, lên đường bình an nhé.”
“Đúng vậy, bọn em sắp đi du học. Hy vọng là sau khi trở về sẽ được nhìn thấy anh công thành danh toại. Anh phải cố lên nhé, dù trong hoàn cảnh nào cũng không được bỏ cuộc đâu đấy.”
Có lời khích lệ tinh thần của Nguyên, Hòa hít sâu rồi gật mạnh: “Anh nhất định sẽ nỗ lực phấn đấu.” Hòa hy vọng anh sẽ đúc thành công chiếc nhẫn trước khi Nguyên đi du học. Giờ đây anh đã học được quy trình chế tác một món đồ trang sức rồi nên có thể làm tại nhà. Nguyên liệu và dụng cụ, anh sẽ nghĩ cách để kiếm.
“Vậy em về đây.” Nguyên xoay lưng tiến ra cửa. Hòa đứng ở ngách cửa nhìn theo, lòng như có sóng cuộn dâng tràn. Tóc cô xõa dài sau lưng, váy hoa bồng bềnh bay trong gió. Dáng đi thướt tha. Cô tựa như thiên sứ hạ cánh xuống phàm trần cứu rỗi lấy cuộc đời anh.
Hòa quay vào nhà bước lại bàn, giở chiếc khăn mềm đậy kín trên bề mặt giỏ mây. Những mẫu bánh nằm ngay ngắn, tỏa hương thơm lừng. Anh ăn từng chiếc bánh mà lòng thắt lại. Bánh ngọt nhưng anh lại thấy vị đắng chát nơi đầu lưỡi.
Vị ngọt của bánh chính là cô gái tràn đầy sức sống tên Thanh Nguyên, cô quá đỗi ngây thơ, trong sáng, tựa như dòng suối tinh khiết tưới mát ngọn cỏ khô cằn là anh.
Vị đắng nơi đầu lưỡi chính là tình yêu đơn phương mà anh âm thầm trao đi, thứ tình cảm ấy luôn dày vò anh mỗi đêm. Lý trí bảo rằng ‘mây của trời hãy để gió cuốn đi’ nhưng trái tim lại nhớ cô vô cùng, nhớ da diết. Nhưng yêu đơn phương cũng là loại tình yêu đẹp đẽ của tuổi xuân.
Cảm ơn cuộc đời đã cho anh gặp em, thương em dù chỉ là trong thầm lặng. Liệu sau này anh còn có thể thương ai nhiều như anh đã từng thương em? Câu trả lời có lẽ là không. Bởi, em mãi mãi là duy nhất. Hòa thì thầm nói với những chiếc bánh.
“Định diễn vở kịch độc thoại à?” Giọng của Khánh vang lên làm Hòa bừng tỉnh cơn mộng.
Khánh bước vào nhà Hòa rất tự nhiên, theo sau còn có hai chiến sĩ công an.
Hòa ngạc nhiên hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
“Làm gì á? Đến bắt mày chứ làm gì, về tội trộm cắp.” Khánh bóc bánh trong giỏ mây, ăn ngon lành.
“Chuyện đó chẳng phải chủ xưởng đã bỏ qua rồi sao?”
“Thằng cha già đó nhân từ tha cho mày nhưng tao thì không, bởi vì tao vốn là một thanh niên gương mẫu, sống và làm việc theo pháp luật. Có công thì thưởng, có tội thì phạt. Hơn nữa…” Khánh rút trong người ra một tờ giấy, đập vào mặt Hòa: “Nhìn cho kỹ đi, lệnh bắt tạm giam Nguyễn Minh Hòa, tội trộm cắp tài sản của người khác.” Hắn hất đầu về phía hai chiến sĩ công an, còng tay Hòa lại.
Anh kêu lên, không phục: “Tôi không phải kẻ trộm tại sao lại bắt tôi? Tất cả mọi chuyện đều do cậu sắp đặt.”
Khánh ngoáy lỗ tai, những lời lẽ đầy vẻ châm biếm: “Mày nói gì tao nghe không rõ. Chứng cứ rành rành ra đó mà mày còn chối sao? Nhưng những gì mày nói đều không sai. Phải, tất cả mọi chuyện đều do tao làm, thì sao nào? Tao nói cho mày biết chỉ cần một con dấu của ba tao thôi là mày sẽ bị đày đi ra đảo nhưng tao còn có lương tâm nên chỉ cho mày ngồi bóc lịch trong tù thôi. Đừng trách tao, Hòa ạ! Có trách thì hãy trách số phận hẩm hiu của mày, đến cả ông trời còn chỉ đích danh mày là kẻ trộm thì tao cũng đành chịu.”
“Mày lợi dụng quyền lực để ức hiếp người khác, mày nhất định sẽ bị quả báo. Hai anh công an à, tôi không phải là kẻ trộm đâu, thủ phạm chính là hắn.” Hòa nói với hai người công an nhưng họ vẫn tỉnh bơ, còn cười châm chọc anh.
“Vô ích thôi, bọn họ là người của tao làm sao nghe lời mày được. Tao biết mày ấm ức lắm, mày muốn kêu oan đúng không? Để tao chỉ cách cho, thuê luật sư đi. Có tiền không?” Khánh cười sằng sặc ra hiệu cho hai tên đồng bọn mặc y phục xanh lá giải Hòa đi.
Khánh châm một điếu thuốc nhưng không hút mà ném xuống đất. Cơn gió vừa thổi qua khiến đầu điếu thuốc đang cháy sáng bỗng lóe lên thành một ngọn lửa. Vì nhà của Hòa được lợp bằng lá cây và những vật dụng rất dễ bén lửa nên chẳng mấy chốc ngọn lửa lan nhanh, bao trùm toàn bộ ngôi nhà. Trong ánh lửa phừng phừng như đang giận dữ ai đó, thoáng hiện ra nụ cười đắc ý của Khánh.
Hai tuần trước.
Vào giờ nghỉ trưa, các công nhân đang tụ tập ở phòng ăn. Khánh viện cớ nhà có việc nên phải về xử lý, không thể ăn cùng bọn họ được. Một lát sau, hắn gọi điện cho Nam, thợ trong xưởng đồng thời là đồng minh của hắn. Vì đã hẹn trước nên lúc hắn gọi cũng là lúc Nam đã ăn xong.
Nam đứng lên, nói. “Các anh em cứ ăn, hôm nay công việc của tôi nhiều quá nên tôi phải ăn nhanh để còn tiếp tục làm.” Nói rồi, anh cầm khay rời bàn.
Lúc này Khánh và Nam đang đứng bên ngoài phòng kho. Đó là căn phòng chứa nguyên vật liệu. Người coi kho đã khóa cửa trước khi đi ăn cùng mọi người.
Khánh rút từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa dự phòng. Để lên kế hoạch, hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy bằng cách đánh một chìa khóa thứ hai y hệt cái của người coi kho.
Khánh nhìn quanh để biết chắc rằng không có ai mới tra chìa vào ổ. Sau khi cửa mở, hắn hất đầu về phía Nam: “Hành động đi.”
Thấy Nam chần chừ, hắn nói tiếp. “Mẹ mày có khỏi bệnh hay không là tùy thuộc vào mày đấy. Yên tâm, chuyện này chỉ có tao và mày biết. Nếu có bất cứ sai sót gì, tao sẽ đứng ra lo liệu, sẽ không để mày bị liên lụy đâu. Đừng quên ba tao làm việc trong sở cảnh sát.”
Câu nói cuối cùng của Khánh đã trấn an được Nam khiến anh thật sự tin vào điều đó hơn nữa anh cần tiền để chữa bệnh cho mẹ. Khánh đã hứa sẽ giúp anh trả tiền phẫu thuật cho mẹ mình. Nam đẩy cửa phòng bước vào, lấy trộm một số đá quý trong kho rồi đem đến nhà Hòa bỏ vào dưới gầm giường cùng với chiếc chìa khóa dự phòng đó.
Vụ án của Hòa không được đem ra tòa xét xử mà anh bị tống thẳng vào ngục. Có ba hậu thuẫn phía sau, Khánh mặc sức làm càn dùng nhục hình ép buộc Hòa nhận tội. Vì có đủ bằng chứng là chiếc túi rút đựng kim loại quý của xưởng kim hoàn Thanh Nguyên cùng với dấu vân tay của anh trên tờ giấy nhận tội, các viên chức trong sở cảnh sát đều tin rằng anh chính là kẻ phạm tội.
Hai tuần sau khi Hòa bị bắt giam, Nguyên cùng bạn trai cô lên đường sang Mỹ du học. Anh ngước nhìn bầu trời qua cửa sổ nhà tù, trông thấy chiếc phi cơ bay ngang qua. Chiếc phi cơ mang người anh thầm thương đi xa mãi, anh vĩnh viễn không có cơ hội tặng quà sinh nhật tuổi hai mươi cho cô. Bầu trời trong anh chỉ còn lại một màu xám xịt.
Đã nhiều lần anh muốn dừng lại, chấm dứt mối tình từ một phía này, vứt bỏ một phần thanh xuân của mình nhưng rồi vì một nụ cười của cô gái ấy mà thắp lên ánh sáng trong tim, vì một người mà viết tiếp câu chuyện hư ảo và cũng vì những điều mộng mơ xa vời ấy mà hình bóng cô chạm khắc vào trái tim anh. Đón lấy một nụ cười xa lạ, cả đời vấn vương, thương nhớ.
Trả thù được Hòa, Khánh vui sướng cùng bạn bè nhậu nhẹt ở hộp đêm. Một trong số những người bạn của hắn, nói: “Mày với thằng Hòa không thù không oán sao mày phải hại nó?”
“Tao ghét cái bản mặt của nó, cố lấy lòng ông chủ xưởng và con gái ông ta. Nó là cái thá gì chứ, chỉ là một thằng quét rác hèn mọn mà dám lăm le để giành cái vị trí thợ kim hoàn xuất sắc của tao.” Khánh trợn tròn hai mắt khi nhắc đến Hòa. Thái độ cùng giọng điệu đều ẩn chứa sự phẫn nộ.
Người bạn thứ hai hơi ngạc nhiên với cái lý do mà Khánh đưa ra, hỏi: “Chỉ như vậy thôi mà mày tống nó vào tù à?”
“Như vậy là còn nhẹ cho nó rồi đấy.”
“Cái gì? Mày bỏ tù người ta mà nói chuyện như mua cái bánh ngoài chợ. Thế theo mày như thế nào mới gọi là nặng, giết nó à?”
Khánh cười khinh khỉnh: “Tao đâu có ngu đâu mà tự mình hại mình, tao phải hành hạ nó, nhìn nó đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác tao mới hả dạ.”
Ánh mắt trợn tròn của Khánh làm hai người bạn chợt rùng mình, không dám hé răng thêm điều gì nữa. Dù biết rõ tâm địa bạn mình xấu xa nhưng hai anh chàng kia đang dựa vào Khánh để kiếm cơm nên không dám làm gì khiến hắn phật ý.
Cánh cửa bật mở, một cô gái cầm khay rượu đi vào. Khánh như bị hớp hồn bởi vẻ ngoài xinh xắn của cô gái kia. Khuôn mặt vline với chiếc cằm nhọn, má thon. Đôi mắt to tròn, đen láy, đuôi mắt xếch ánh lên vẻ sắc bén. Cô gái mang lại cho người đối diện cảm giác bí ẩn, cuốn hút.
Khi cô đặt ly rượu trước mặt Khánh, hắn vươn tay ra sờ lên mu bàn tay cô. Cô hơi giật mình, rụt tay lại. Khánh nhìn cô tiếp viên với ánh mắt thèm thuồng, như muốn vồ lấy cô gái ngay bây giờ nhưng hắn đủ khôn ngoan để biết không nên làm con mồi kinh sợ nếu không muốn hỏng việc.
Vì thế hắn sửa lại cổ áo, hắng giọng hỏi: “Chào em, em tên gì?”
“Hồng Diễm.” Cô gái đáp cộc lốc.
“Tên đẹp y như người. Em làm ở đây lâu chưa?”
“Gần hai năm. Xin phép.” Diễm cúi đầu rồi cầm khay bước ra khỏi phòng.
Khánh nhìn cánh cửa Diễm vừa khép lại, nhếch môi nhận xét: “Lạnh lùng, cá tính. Đúng với gu của tao.”
“Chẳng phải mày đã có vợ sắp cưới rồi sao? Muốn thêm nữa à?” Người bạn ngồi bên trái hắn, nói.
“Chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì với tao cả.” Khánh uống cạn ly rượu mà Diễm vừa rót.
“Nhưng tao thấy khó chinh phục à.” Người bạn ngồi đối diện hắn, cất tiếng.
“Để rồi tụi mày coi, cô ta sẽ phải ngoan ngoãn ở trong vòng tay của tao thôi.” Khánh nói với vẻ tự tin.
Vợ sắp cưới của Khánh tên Xuân, là tiểu thư giàu có nhưng vô cùng đỏng đảnh và kiêu kỳ. Ba của Xuân và ba của Khánh là bạn tâm giao, từ nhỏ hai nhà đã có hôn ước. Vốn xem nhẹ chuyện tình cảm, cuộc hôn nhân này với Khánh chỉ là một trò vui và Xuân chẳng có tí trọng lượng nào trong mắt hắn cả. Hắn đồng ý cưới vì ba mẹ hắn muốn thế. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghiêm túc yêu một ai đó, hắn chỉ muốn thỏa mãn cơn dục vọng sau đó ném cục tiền vào mặt con mồi rồi ngạo nghễ bỏ đi.
Diễm mồ côi ba mẹ từ nhỏ, sống với bà ngoại. Năm cô mười tuổi, bà ngoại cũng qua đời. Một mình cô bươn chải kiếm sống thay vì đến trường như bao đứa trẻ khác.
Trong một lần lang thang lượm ve chai, Diễm tận mắt chứng kiến một người phụ nữ sang trọng bị giật mất túi xách. Với đôi chân chạy nhanh như gió, cô đã cản được đường tên cướp. Và cùng với sự giúp sức của người dân, cô đã thành công lấy lại túi xách giúp người phụ nữ. Người phụ nữ thưởng cho cô một số tiền nhưng cô không lấy. Nhận thấy Diễm là cô bé ngoan hiền, không tham vật chất nên người phụ nữ ấy đã đem cô về nuôi, cho cô học may.
Năm mười tám tuổi, Diễm một mình đến thành phố X lập nghiệp vì không muốn dựa dẫm vào mẹ nuôi. Sau nhiều ngày chật vật xin việc, cô cuối cùng cũng được nhận vào làm công nhân trong một xí nghiệp may. Buổi tối thì làm tiếp thị rượu ở hộp đêm.
Từ một cô gái luộm thuộm, nhếch nhác, qua năm tháng trưởng thành dưới vòng tay bao bọc của mẹ nuôi, Diễm càng ngày càng trở nên xinh đẹp, mặn mà làm say lòng bao chàng trai si tình. Nhưng cô không nhận lời yêu ai cả. Mục đích duy nhất đời cô là làm việc kiếm tiền để thoát khỏi cảnh nghèo.
Diễm có khá nhiều tham vọng: mua nhà, mua xe, gửi tiền cho mẹ nuôi đi du lịch để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của bà. Cô muốn ăn ngon, mặc đẹp, muốn được sống trong ngôi nhà ấm cúng với lò sưởi vào mùa đông, trên bàn đầy ắp thức ăn với rượu và hoa hồng chứ không phải là căn phòng trọ ọp ẹp chừng mấy mét vuông, thiếu thốn đủ thứ.
Thay vì tìm đại gia để biến ước mơ thành sự thật, Diễm muốn chính tay mình thực hiện những khao khát đó. Vì thế cô làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, đến nỗi không có thời gian giặt quần áo.
Sau khi điều tra, theo dõi và rình rập, Khánh đã biết được chỗ ở cũng như chỗ làm của Diễm. Hắn bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ để tán tỉnh người đẹp. Mỗi chiều tan làm ở xưởng kim hoàn, hắn vội về nhà tắm rửa thay quần áo bóng lộn, tóc chải chuốt gọn gàng, xịt nước hoa thơm nức mũi rồi lái xe con đến trước cổng xí nghiệp. Tay ôm bó hoa to đùng, Khánh đứng dựa người vào thân xe với dáng vẻ quyến rũ đầy mê hoặc, chuẩn bị sẵn nụ cười trên môi và việc còn lại là chờ đợi.
Khi trông thấy Diễm từ xa, Khánh liền chạy tới chìa bó hoa ra nhưng cô từ chối thẳng thừng. Nhiều lần như vậy nhưng hắn không bỏ cuộc. Chàng trai lịch lãm, ôm bó hồng tươi thắm đi cùng với chiếc xe ô tô thời thượng đứng trước cổng xí nghiệp mỗi chiều đã trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt mọi người, kể cả lao công và bảo vệ. Chưa hết Khánh còn đợi Diễm tan ca ở hộp đêm, tình nguyện làm tài xế chở cô về nhà nhưng một lần nữa cô lạnh lùng cự tuyệt. Thái độ vô tình cùng khuôn mặt không nở nụ cười của cô khiến hắn lấy làm thích thú. Núi càng cao, hắn càng muốn leo lên. Đứng được trên đỉnh núi mới khiến hắn có cảm giác thỏa mãn.
Biết Diễm là cô gái khó nuốt nên Khánh dùng biện pháp ‘mưa dầm thấm lâu’. Hắn tạo một lớp vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài để che đậy đức tính xấu xa bên trong. Lâu dần, Diễm mềm lòng trước sự kiên trì của hắn nhưng chỉ là mềm lòng thôi chứ chưa hẳn là thích. Không chỉ riêng Diễm mà đồng nghiệp làm cùng cô trong xí nghiệp cũng nhận thấy được sự chân thành giả tạo mà Khánh tạo ra qua việc hắn trồng cây si suốt ba tuần liền.