Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 48: Kì lắm à nha
Quốc Trường rất có thiện cảm với Hạ An trong lần đầu gặp mặt này, cô bé nói chuyện khá thân thiện, dễ mến. Lê Đình Hùng mà biết được suy nghĩ này của Quốc Trường chắc người này cười vỡ bụng. Cứ nhớ lần ở trung tâm thương mại, một mình đấu lại một đám tào lao kia mà xem, dễ mến ở chỗ nào? thân thiện ở chỗ nào? Còn dùng cái thái độ kiểu mẹ thiên hạ nói chuyện đó mà thân thiện gì chứ.
Ngồi nói chuyện một lúc thì thức ăn cũng được đưa lên, trong khi ăn hai người ít nói chuyện hẳn, chủ yếu là hỏi về khẩu vị của nhau là chính, cả hai cũng chưa đề cập gì đến chuyện tương lai, chỉ xem như ngày đầu làm quen một người bạn vậy thôi.
Ăn xong thì Quốc Trường đưa Hạ An về nhà, sau khi xuống xe Hạ An nói:
“Cảm ơn bữa cơm hôm nay của anh nha. Có thời gian em sẽ mời anh ăn một bữa.”
“Nhất trí. Anh không thường xuyên ở nhà, nhưng mà nếu có thời gian, anh có thể hẹn em đi chơi không?”
“Được chứ. Em không ngại kết thêm bạn đâu.”
“Được. Vậy em lên đi.”
“Bye anh.”
“Bye.”
Hai người kết thúc bữa ăn trong vui vẻ, và kết thêm được một người bạn mới.
Tối hôm đó, lại là group bốn người gặp nhau.
Thánh nhiều chuyện Lê Đình Hùng nói:
“Tình hình sao rồi?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy bố tôi và tôi hợp gu. Cô bé rất dễ thương, tôi thấy hợp với tôi.”
“Ôi, vậy là ông bạn tôi muốn thoát khỏi hội sao?”
“Mới chỉ gặp nhau lần đầu thôi, cũng chỉ mới xác định làm bạn bè, sau này nếu có duyên thì nói sau nhưng tôi khá thích cô bé.”
“Ôi, có còn là một quân nhân nghiêm nghị không vậy, mới gặp nhau có bữa mà cô bé này cô bé kia. Chắc gặp vài bữa nữa là phát cẩu lương cho tụi này quá.”
“Được rồi, cậu bớt ầm ĩ đi, ít nhất tôi cũng chưa đưa về ra mắt cho bố mẹ như cậu đâu.”
Lê Đình Hùng ho sặc sụa:
“Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, ông bà nhà tôi ép tôi còn hơn ép mía nữa, nên tôi phải thuê cô gái kia về, ai ngờ ông bà già lại thích luôn. Mấy nay tôi cũng đang đau đầu về chuyện này lắm đây.”
“Haha, tổng giám đốc đẹp trai tiêu sái cũng có ngày đau đầu vì gái rồi sao?”
“Thôi đừng nhắc chuyện này nữa. Tôi nói này, hay là giờ chúng ta đoán xem, ai trong chúng ta thoát ế sớm nhất nào?”
Đậu Đình lắc đầu, ngán ngẩm:
“Không phải tôi”
Lê Đình Hùng nói:
“Tôi đoán Phong sẽ có bồ trước tiên. “
Trần Thanh Phong nghe tên bát quái này nói đến tên mình cũng hơi bất ngờ, trong đầu lại hiện lên hình dáng của vật nhỏ nhà anh đang xù lông nhím lên với anh.
Anh nói:
“Vậy sao?”
Quốc Trường cũng ngạc nhiên với dự đoán của Lê Đình Hùng:
“Nhưng cậu ta có đối tượng nào chưa? Sao mọi người không nói gì với tôi vậy.”
Lê Đình Hùng: “Ôi, con bé đó ghê lắm, dáng vẻ thì cũng được, nhưng mà con gái con lứa gì đâu ăn rồi đánh nhau, còn sợ thiên hạ không đủ loạn, cái miệng thì thô lỗ, nói câu nào là như tát vào mặt con nhà người ta. Ôi, đáng sợ lắm.”
Trần Thanh Phong giật giật miệng:
“Chứ không phải cậu nói không lại với người ta à? Không ngờ cậu cũng có ngày thua thiệt vậy, hôm đó tôi thật là mở mang đầu óc mà.”
Lê Đình Hùng: “Xí, là tôi nam tử hán không muốn đôi co, hơn thua với con gái thôi nha.”
Trần Thanh Phong: “Hừ, cứ cho là vậy đi.”
Lê Đình Hùng:”Trường, cậu thấy chưa, chưa tán đổ con nhà người ta mà đã muốn rải thức ăn cho chó rồi, tôi có nói sai gì đâu.”
Bình thường cái tên bát quái này Quốc Trường cũng không tin tưởng lắm đâu, nhưng hôm nay thái độ của Trần Thanh Phong làm cho anh ta có cảm giác lạ lạ kiểu gì đó rất khó diễn đạt bằng lời. Chẳng lẽ đúng như lão Trường nói sao?
Kì lắm à nha.
Một người luôn sống theo chủ nghĩa độc thân như Trần Thanh Phong mà cũng có ngày sa vào lưới tình như này thì hẳn là ai cũng kinh ngạc. Bên ngoài thì có thể không biết nhưng là bạn thân từ thuở cởi truồng tắm mưa với Trần Thanh Phong, anh hiểu hơn ai hết tình trạng của bạn mình, tổn thương từ gia đình quá lớn, giống như là cái bóng tâm lý luôn đè nặng trong lòng, cậu ấy không dễ dàng để mở lòng với một ai hết. Tự nhiên Quốc Trường tò mò về cô gái kia, là thần thánh phương nào mà có thể làm thay đổi cả quỹ đạo như vậy?
Rất tò mò.
Quốc Trường lại ôm cánh tay của Trần Thanh Phong như kiểu bạn gái làm nũng bạn trai và nói:
“Cậu có phải nên giới thiệu một chút người đó với tôi không?”
Trần Thanh Phong giật tay ra khỏi cái ôm của Quốc Trường, nổi da gà mà. Ai nói cho tôi biết cậu ta là quân nhân nghiêm nghị ở chỗ nào?
“Rồi sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Quốc Trường làm vẻ đáng yêu, nhấp nháy đôi mắt liên tục:
“Thật sao? Cho xin cái lịch cụ thể được không?”
“Để tôi hẹn cô ấy đã, à quên nói với cậu, cô ấy cũng là cô gái cậu muốn gặp đó.”
Quốc Trường trợn tròn hai mắt, chửi một tiếng:
“Wtf, cậu nói gì? Người tôi muốn gặp là con gái sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không, nhưng tôi cứ nghĩ một lão già tầm 40 tuổi cơ, ai ngờ lại là một con bé vắt mũi chưa sạch à. Đúng là không có gì là không thể. Cậu làm tôi cảm thấy hưng phấn rồi đó.”
“Không cần khoa trương như vậy.”